Trần Nhã Vân cũng có chút bất đắc dĩ.
“Như vậy đi, mẹ cùng con đi vào xem Điềm Điềm, khuyên nhủ con bé." Nói, Trần Nhã Vân và Cố Cẩm Châu cùng nhau vào phòng, nhìn thấy Tô Điềm Điềm ngồi ở trên giường, chu miệng nhỏ, nhìn qua cũng không mấy vui vẻ.
“Điềm Điềm, đây là làm sao vậy? Có phải Cẩm Châu chọc con làm con không vui có phải hay không? Nói cho dì biết, để dì mắng anh Cẩm Châu cho con nha.” Trần Nhã Vân bộ dáng vô cùng tức giận, khiến Cố Cẩm Châu và Tô Điềm Điềm đều trợn mắt há hốc mom.
Tô Điềm Điềm vội vàng lắc đầu, âm thanh non nớt mà nói: "Anh Cẩm Châu... Không có, anh, tốt nhắm."
Nói, Tô Điềm Điềm chỉ chỉ Cố Cẩm Châu, ý bảo Cố Cẩm Châu rất tốt.Trần nhã vân trong lòng buồn cười, nhưng trên mặt nghiêm túc: “Phải không? Vậy vì sao mà Điềm Điềm lại không vui?”
Tô Điềm Điềm thấy Trần Nhã Vân  cảm thấy chính là vì Có Cẩm Châu làm sai, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu: “anh, không đồng ý."
Trần Nhã Vân thấy Tô Điềm Điềm nói ra tình hình thực tế, ngữ khí hòa hoãn xuống dưới: “Điềm Điềm là bởi vì không được lên núi nên mới không vui sao? Trên núi nguy hiểm, Điềm Điềm vẫn còn nhỏ, để hai đứa một mình lên núi, sẽ khiến người lớn lo lắng."
Thấy vẻ mặt ngây thơ của Tô Điềm Điềm, Trần Nhã Vân biết là Tô Điềm Điềm chẳng sợ lại thông minh, cũng chỉ là một đứa trẻ chưa tới 1 tuổi mà thôi, nghe không hiểu đạo lý lớn, thực bình thường.
Vì thế, Trần Nhã Vân thay đổi một cách nói khác: “Chẳng lẽ Điềm Điềm hy vọng người nhà lo lắng sao?"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play