Sau khi Lý Vệ Hoa hỏi các con, biết có một số sách quả thực sau này không dùng tới nữa, liền cho bạn bè thân thích có quan hệ thân cận hơn mượn.
Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, Diệp Hoan, Diệp Đông và Diệp Nam đi tới đâu cũng được khen, khiến họ rất ngại, đều không muốn ra ngoài.
Có thể không tới nhà người khác nhưng phải tới nhà ông bà nội. Bởi vì phần lớn thời gian trong sáu năm nay họ đều đi học ở thành phố, thời gian tới nhà ông bà nội rất ít, ba luôn nói ông bà nội càm ràm họ, cho nên sau khi được nghỉ yêu cầu họ thường xuyên tới thăm ông bà nội.
Sau sáu năm, đi trên con đường nhỏ trong thôn, Diệp Hoan nhìn thấy rất nhiều mảnh đất dựng lều, trấn Phượng Hoàng đã sớm trở thành nơi bán sỉ rau nổi tiếng gần xa. Chính vì nơi đây phát triển mô hình lều sớm nhất, quy luật thị trường hình thành hướng tới lâu đời, nhà phân phối rau đều thích tới trấn Phượng Hoàng mua sỉ rau, đến thành phố khác bán lại.
Diệp Nam hỏi: “Hoan Hoan, trước đây cũng nhờ chú Kỷ, trấn Phượng Hoàng mới có thể phát triển tốt như vậy nhỉ?”
“Đúng vậy, cũng nhờ chú Kỷ tìm được con đường làm giàu sớm cho trấn Phượng Hoàng, trấn Phượng Hoàng mới giàu lên đầu tiên. Em nhìn xem các hương trấn lân cận, lại nhìn trấn Phượng Hoàng, chênh lệch lớn cỡ nào…”
Không nói cái khác, sự thành lập của thị trường bán sỉ rau quả thực đã kéo theo nền kinh tế của trấn Phượng Hoàng. Rau do nông dân vất vả trồng có thể thuận lợi bán đi không nói, trấn Phượng Hoàng còn mở rất nhiều quán cơm nhỏ, khách sạn, thậm chí trạm đổ xăng, mỗi ngày đều rất sầm uất. Nếu khách thương vùng ngoài tới sớm, có lẽ sẽ nghỉ một đêm ở trấn Phượng Hoàng, sáng sớm hôm sau mua sỉ rau đi. Nếu thấy xăng trong thùng xăng không còn nhiều, sẽ đổ đầy xăng ở trấn Phượng Hoàng rồi đi…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT