Tiểu Tiên Nữ Đoán Mệnh

Chương 7


4 tuần

trướctiếp

Mà Diệp Đông và Diệp Nam theo chị gái chơi trò đếm số chán rồi.

Diệp Đông năn nỉ: “Chị, chúng ta ra ngoài chơi đi, em muốn đi bắt ve rồi.”

“Em muốn đi bắt cá.” Diệp Nam chê trời nóng, muốn đi bắt cá nhân lúc nghịch nước.

Trong trấn có vài hồ nước, đều là hồ nước do nhà họ U đào đất lúc lấp đất xây nhà đào thành, nước bên hồ rất nông, vừa tới mùa hè đã có rất nhiều đứa trẻ tới bên hồ bắt cá.

Trẻ con nghịch nước rất nhiều, thời này phần lớn trẻ em đều là nuôi thả, có người lớn quản rất chặt chẽ, không cho con tới bên hồ chơi, có người vốn không quản con cái, mặc con chơi bên ngoài, lúc ăn cơm mới gọi một tiếng, bé trai đùa giỡn bên hồ rất nhiều.

Diệp Hoan nghĩ ngợi, trời nắng nóng, chạy khắp nơi bắt ve rất nóng, đi bắt cá cũng sẽ rất nóng, nhưng ve lột vỏ rồi không có tác dụng gì lớn, chi bằng đi bắt cá, quay về còn có thể bảo mẹ nướng thành cá khô ăn.

Cuối cùng Diệp Hoan đưa ra quyết định: “Chúng ta đi bắt cá đi, lấy công cụ theo.”

Công cụ chính là một cái thùng sắt nhỏ đựng cá, còn có hai món thần khí bắt cá dùng nhựa từ hộp đồ hộp làm thành, và vụn màn thầu dụ cá cắn câu, một mẩu nhỏ màn thầu đủ dùng rồi.

Loại thần khí bắt cá này rất nhiều trẻ con đều có, rất đơn giản, có thể tự chế tạo. Chỉ là cắt nhựa cứng thành hình cái phễu, miệng phễu một bên lớn một bên nhỏ, miệng phễu lớn rộng hơn miệng hộp đồ hộp một chút, sau đó dùng sợi sắt cố định miệng phễu lớn ở trên ren của hộp đồ hộp, nhét miệng phễu nhỏ vào trong hộp đồ hộp, như vậy có thể chế tạo thành công.

Loại thần khí bắt cá này chỉ có thể bắt được cá nhỏ dài cỡ ngón tay, miệng phễu rất nhỏ, cá bị thức ăn dụ chui vào bên trong, liền không chui ra được.

Diệp Đông Diệp Nam tìm thần khí bắt cá ra, Diệp Hoan vào trong nhà lấy một mẩu màn thầu nhỏ. Cô ra ngoài xem, phát hiện Diệp Nam đã tìm lưới bắt cá ra rồi.

Nam Nam quá đề cao ba chị em họ, cho rằng lấy lưới là có thể bắt được cá lớn sao?

Diệp Hoan vẫn hỏi một câu: “Nam Nam, sao em lại mang theo lưới?”

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Diệp Hoan, Diệp Nam vui vẻ đáp: “Chị, em muốn bắt cá lớn!”

Diệp Hoan muốn nói với em trai: Nguyện vọng tươi đẹp, hiện thực tàn khốc, cá lớn thật sự không dễ bắt.

Thực ra lưới là đồ cha hay dùng. Diệp Trường Vinh khi rảnh sẽ mang lưới đến bên sông bắt cá lớn, cũng không phải lần nào cũng có thu hoạch.

Diệp Hoan nhìn những thứ nên mang đã mang, không nên mang cũng mang theo rồi, vẫy tay nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Diệp Đông xách thùng sắt nhỏ, bên trong đựng thần khí bắt cá; Diệp Đông khiêng lưới dài, ba chị em ra ngoài, Diệp Hoan đi ở cuối cùng phụ trách khóa cửa.

Vào lúc này, người nhà họ Kỷ đi tới, vừa thấy trang bị của ba chị em, có thể đoán được họ muốn đi bắt cá.

Vừa nghĩ tới bên hồ nguy hiểm, Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song khó tránh khỏi lo lắng khuyên vài câu.

Kỷ Chấn Hoa cười híp mắt chào hai bé trai: “Các cháu đi bắt cá sao?”

Diệp Đông thẳng thắn, không phòng bị đáp: “Đúng ạ, chị dẫn bọn cháu đi.”

Chị gái, cô bé đang khóa cửa kia sao? Cô bé này không lớn nhưng gan không nhỏ, thế mà lại dám dẫn hai em trai đến bên hồ bắt cá. Kỷ Chấn Hoa định đợi lát nữa nói chuyện đàng hoàng với cô bé, bên hồ nguy hiểm, trẻ con tránh xa mới tốt.

Người nhà họ Kỷ lần đầu tới, còn chưa nghe nói danh tiếng vang vọng của ba đứa trẻ sinh ba. Kỷ Chấn Hoa nhìn bé gái cao tầm cỡ cặp sinh đôi, còn tưởng cô bé là chị họ của nhà họ hàng của cặp sinh đôi, bằng tuổi với cặp sinh đôi, nhưng sinh nhật của cô lớn hơn.

Kỷ Chấn Hoa hoàn toàn không ngờ ba đứa trẻ trước mắt là sinh ba, cô bé cũng là một đứa trẻ trong đó.

Diệp Nam lại không đi lên bắt chuyện, cảnh giác nhìn chú cười thâm hiểm. Bên cạnh chú này có dì và con, chắc không phải là bắt trẻ con chứ? Diệp Nam thầm suy nghĩ, vẻ mặt không hề thả lỏng.

Cha nhiều lần căn dặn họ, đừng nói chuyện với người lạ, càng không được ăn đồ của người lạ. Bởi vì người lạ có thể là bọn bắt trẻ con, bắt trẻ con đi sau đó bán, không gặp được cha mẹ nữa.

Tuy Diệp Nam chưa từng thấy bọn buôn người, nhưng cậu không quên lời căn dặn của cha.

Lâm Nghi Song bổ sung: “Bên hồ nguy hiểm, các cháu quá nhỏ, đừng đến bên hồ chơi. Cha mẹ của các cháu đâu?”

Sao người lớn không quản con cái, để con tới bên hồ chơi, quá nguy hiểm rồi!

Diệp Đông không biết nên trả lời câu hỏi của dì này thế nào. Cha mẹ không có nhà, cậu không muốn nghe người khác thuyết giáo, muốn đến hồ chơi.

Diệp Hoan nghe thấy có người lạ nói chuyện, vỗ vỗ hai cái đã khóa xong cổng, treo chìa khóa lên cổ, xoay người tới.

Diệp Hoan xoay người lại nhìn thấy người quen càng đi càng xa ở kiếp trước, trái tim nhỏ kích động nhảy thình thịch.

Chú Kỷ vẫn anh tuấn nho nhã như trong ký ức, dung mạo của dì Lâm xinh đẹp, nhưng kém chú Kỷ một bậc.

Hai đứa trẻ di truyền gen tốt của cha mẹ, Kỷ Nguyên Sâm không hổ được bạn học xưng là nam thần số một, sau khi lớn lên tuyệt đối là cấp độ nam thần. Kỷ Nguyên Trân mắt vừa đen vừa tròn, miệng nhỏ đỏ hồng, là một tiểu loli đáng yêu.

Diệp Hoan nhanh chóng quan sát xong bốn người, giả vờ xoa ngực, trấn an cảm xúc của mình, mới mỉm cười nói với Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song: “Chào chú, chào dì, mọi người có việc gì sao?”

Diệp Hoan nhớ vào lúc cô vinh quang trong tiền kiếp, chú Kỷ trước mắt này là người đã trở thành thị trưởng, đùi vàng chân chính, thi thoảng Diệp Hoan xem tin tức trong tỉnh sẽ nhìn thấy bóng dáng của chú Kỷ trên tivi. Đáng tiếc sau đó chênh lệch giữa hai nhà quá lớn, càng đi càng xa, sau này hai nhà không có quan hệ gì, cô không ôm chặt đùi vàng này.

Kiếp này nếu có cơ hội, có thể tạo quan hệ tốt với chú Kỷ thì tốt quá.

Còn chuyện của ba người còn lại trong nhà họ Kỷ, Diệp Hoan không biết nhiều, cô chỉ nghe nói Kỷ Nguyên Sâm ra nước ngoài du học, còn tin tức của dì Lâm và Kỷ Nguyên Trân, Diệp Hoan không hề biết chút gì, bởi vì người nhà họ Kỷ bình thường đều rất kín tiếng.

Diệp Hoan có thể biết được tin tức của Kỷ Nguyên Sâm là vì lúc nhỏ là bạn cùng trường với Kỷ Nguyên Sâm, cộng thêm họ làm hàng xóm vài năm, dĩ nhiên Diệp Hoan nhớ cậu ấy. Sau đó Diệp Hoan tham gia họp lớp cấp hai, thông qua miệng của bạn học biết tin tức của Kỷ Nguyên Sâm. Bởi vì Kỷ Nguyên Sâm là người nổi tiếng của Nhất Trung, cậu ấy không chỉ là nam thần Nhất Trung, còn là học bá, quanh năm chiếm vị trí nhất khối.

Có thể nói, học sinh của Nhất Trung không ai không biết cậu ấy. Bạn học của Diệp Hoan lúc tán gẫu thi thoảng vẫn nhắc tới bạn cùng trường Kỷ Nguyên Sâm. Bởi vì bạn học này học cấp ba ở Nhất Trung, thật sự khâm phục vị học trưởng Kỷ Nguyên Sâm này.

Kiếp trước, người nhà và họ hàng của Diệp Hoan đều là người quá đỗi bình thường, cha cô lăn lộn tốt cỡ nào cũng chỉ thăng chức làm sở trưởng đồn công an trong trấn, dĩ nhiên không thể so với chú Kỷ làm thị trưởng.

Diệp Hoan cảm thấy cho dù hai nhà làm hàng xóm rất tốt, nhưng đợi sau khi chú Kỷ được điều đi, quan hệ giữa chú Kỷ và cha dần nhạt đi. Có thể chính vì cha cô từng làm lính, tính tình ngay thẳng, lại sĩ diện, sợ qua lại nhiều với chú Kỷ sẽ khiến người ta cảm thấy ông nịnh bợ cán bộ chức cao. Cho nên sau này quan hệ giữa hai nhà dần nhạt nhòa.

Diệp Hoan muốn ôm đùi vàng, không cầu tài cũng không cầu chức danh, cô chỉ là nhìn thấy đùi vàng liền không nhịn được muốn ôm mà thôi.

Cho nên khi đối mặt với người nhà họ Kỷ, gương mặt nhỏ của Diệp Hoan cười cực kỳ rạng rỡ, xinh đẹp giống như đóa hoa nở rộ, muốn lưu lại ấn tượng tốt cho người ta.

“Cô bé, đến bên hồ chơi là không đúng, em còn dẫn em trai đi chơi, có nguy hiểm thì phải làm sao?” Kỷ Nguyên Sâm nhìn thấy cô bé Diệp Hoan đội mũ rơm to, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ bằng bàn tay, cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.

Diệp Hoan sợ phơi nắng đen mặt mình, lấy mũ rơm của mẹ ra đội, người nhỏ con đội cái mũ rơm to, trông rất đáng yêu.

“Chú, nước bên hồ rất nông, chúng cháu ở bên bờ bắt ít cá nhỏ, sẽ không xuống nước bơi.” Sở dĩ Diệp Hoan đồng ý đi bắt cá chính là sợ cô không đồng ý đi, hai em trai sẽ lén cô đi.

Diệp Hoan biết tính của hai em trai, có cô trông coi mới an toàn hơn. Cô thật sự dẫn em trai đến bên bờ bắt cá nhỏ, sẽ không xuống nước.

Đáng tiếc Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song sợ bọn trẻ xảy ra chuyện, không đồng ý để Diệp Hoan dẫn em trai đi bắt cá. Vì chuyện này, Kỷ Chấn Hoa thậm chí còn muốn kéo bọn trẻ tới nhà mình.

“Bé gái, cháu tên gì, là ở nhà này sao? Chúng ta là hàng xóm mới chuyển tới, sau này nên làm quen rồi. Cháu xem bọn chú vừa tới, không biết gì cả, hay là cháu và em trai theo bọn chú tới nhà mới xem giúp, bọn chú vẫn chưa biết làm sao thu xếp nhà mới?” Kỷ Chấn Hoa hạ thấp tư thái dỗ dành trẻ con, chính là không muốn bọn trẻ đến bên hồ chơi.

Kỷ Chấn Hoa cũng không biết Diệp Hoan trọng sinh, càng không cho rằng cô có thể quản được hai em trai. Ông ấy cảm thấy trẻ con không có lực tự khống chế, nói không chừng cảm thấy trời nóng quá sẽ xuống nước, mới chút xíu thế này, lỡ như chết chìm chính là chuyện lớn, không phòng không được.

Xem ra đợi ngày mai phải tìm người trông nom chuyện trẻ con xuống nước, tốt nhất tuyên truyền rộng ở nông thôn, tăng cường ý thức của các bậc phụ huynh ở phương diện này, đề phòng trẻ em chết chìm, cứu một sinh mệnh đuối nước chính là cứu một gia đình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp