Diệp Đông tò mò hỏi chị gái: “Hoan Hoan, chúng ta có thể chơi gì ở nhà?”

Diệp Hoan: “Hay là chúng ta thi đếm số, xem ai đếm được nhiều nhất.”

Diệp Đông và Diệp Nam chưa từng chơi trò chơi kiểu này, Diệp Hoan đề ra, chúng rất hứng thú.

“Đếm số? Em biết đếm!” Diệp Nam nói trước.

Diệp Đông cũng không chịu lép vế nói: “Em cũng biết đếm!”

Diệp Hoan thống lĩnh đại cục: “Chúng ta lần lượt đếm, xem ai đếm được nhiều nhất, Đông Đông, em trước.”

“1, 2, 3…” Bình thường tính tình của Diệp Đông ổn trọng hơn một chút, lúc học tập khá nghiêm túc, trí nhớ cũng tốt, thuận lợi đếm tới 89, mới quên tiếp theo nên đếm gì.

Diệp Hoan: “Đông Đông, còn có thể đếm tiếp không? Nếu không thì để Diệp Nam đếm.”

Bị chị gái cắt ngang như vậy, Diệp Đông đã quên tiếp theo nên đếm cái nào, cậu đếm tới 89 gặp phải chướng ngại.

Diệp Nam tích cực giơ tay: “Hoan Hoan, em đếm.”

Không đợi chị gái và anh trai đồng ý, Diệp Nam vội vàng đếm.

“1, 2, 3, 4, 5…”

Vừa đếm thật, Diệp Nam còn không bằng Diệp Đông, cậu đếm tới 59 đã quên mất tiếp theo nên đếm mấy mươi.

Diệp Đông vừa thấy em trai lừng khừng, lập tức vui vẻ nói: “Nam Nam không đếm nhiều bằng anh!”

Chọc Diệp Nam tức giận muốn đánh anh trai một cái, ai bảo Đông Đông lắm lời, nếu không cậu có thể nhớ ra rồi, Diệp Nam không phục nghĩ.

“Được rồi, hai đứa đếm xong, tới lượt chị.”

Diệp Hoan dùng giọng nói trẻ con giòn tan đếm tới một trăm, nhận được ánh mắt bội phục của hai đứa em trai.

“Hoan Hoan, vẫn là chị lợi hại nhất, có thể đếm tới 100.” Diệp Đông và Diệp Nam vây quanh chị gái khen, chúng còn không biết chị gái nghĩ cách khiến chúng học, ngày tháng tiếp theo lạ lẫm lại ngọt ngào.

Diệp Hoan: Chút chuyện nhỏ, tuy như vậy có hiềm nghi ỷ lớn hiếp nhỏ nhưng để giúp các em trai học được nhiều thứ hơn, cô phải tiếp tục rèn luyện da mắt dày hơn một chút mới được.

“Nam Nam đếm được ít nhất, em phải cố gắng đuổi kịp chị, còn Đông Đông nữa, em cũng phải cố lên, tranh thủ đếm tới 100.” Diệp Hoan chỉ dẫn hai em trai, thuận tiện dạy hai em trai đếm số, trong tiểu viện vang ra tiếng đếm số văng vẳng.

Lý Ngọc Cương nhà bên chuyển đồ dùng trong nhà đi, sau đó tới ủy ban trấn nói với bảo vệ một tiếng, anh ta đã chuyển nhà, người thuê nhà lúc nào cũng có thể vào ở. Lý Ngọc Cương không phải người quá linh hoạt, thích nịnh nọt. Cho dù biết người thuê nhà là cán bộ ủy ban trấn, anh ta cũng không dám lên nịnh bợ. Anh ta giao chìa khóa cho bảo vệ, quay đầu về nhà.

Sau đó bảo vệ đi thông báo với trấn trưởng tân nhiệm.

Trấn trưởng tân nhiệm Kỷ Chấn Hoa dẫn theo vợ Lâm Nghi Song, con trai Kỷ Nguyên Sâm và con gái Kỷ Nguyên Trân ra ngoài, định đưa họ đi xem căn nhà sắp ở.

Trước đó Kỷ Chấn Hoa đã dạo vài vòng trên trấn chính là để thuê nhà ở. Nhà họ bốn người, bây giờ ủy khuất sống ở trong văn phòng, tạm thời dựng giường ngủ, đã ngủ ba ngày rồi, hai đứa trẻ một mực thúc giục cha mau tìm nhà, nếu không chúng sẽ về tỉnh thành.

Vốn dĩ Kỷ Chấn Hoa được điều tới trấn hẻo lánh, ông cụ Kỷ thương không muốn để bọn trẻ theo chịu khổ, muốn để bọn trẻ tiếp tục ở tỉnh thành học. Cuối cùng vẫn là Kỷ Chấn Hoa nói chuyện với cha ông ấy, kiên trì cho con cái theo xuống nông thôn, ông ấy nói con cái theo cha mẹ tốt hơn, cứ coi như là xuống nông thôn trải nghiệm cuộc sống.

Bởi vì Kỷ Chấn Hoa cảm thấy hai đứa con nhà mình ở trong hũ mật, từ nhỏ gần như chưa từng chịu ấm ức.

Con trai Kỷ Nguyên Sâm từ nhỏ nghe lời hiểu chuyện, nhưng cậu ấy vô cùng vô cùng thích sạch sẽ (bệnh sạch sẽ), trên áo gối có sợi tóc cũng khó chịu, quần áo phải thay hàng ngày…Chuyện tương tự nhiều không kể xiết. Theo người làm cha như Kỷ Chấn Hoa, đứa trẻ này quá ỏng ẹo, ném xuống nông thôn ở một quãng thời gian, tuyệt đối có thể trị được tính nết của cậu ấy.

Con gái Kỷ Nguyên Trân tính cách rất tốt, chỉ là hơi tiểu thư, ngón tay bất cẩn rách một chút, cũng có thể khóc một trận. Kỷ Chấn Hoa muốn chiều cong gái, nhưng lại không muốn chiều hư con gái, ông ấy hi vọng con gái có thể trở nên mạnh mẽ hơn, có thể đối mặt với nhiều ngăn trở hơn; chứ không phải vì chút chuyện nhỏ mà khóc lóc.

Nuôi con một trăm tuổi, phiền lo tận chín mươi chín. Bây giờ cha mẹ có thể che mưa chắn gió cho con, đợi cha mẹ già rồi, không còn năng lực nữa, học là cha mẹ mất, con cái phải làm sao?

Bởi vì Kỷ Chấn Hoa cảm thấy tính cách của các con đều có chút vấn đề, cho nên kiên trì để chúng theo tới tiếp nhận giáo dục tiếp.

Thế nên cả nhà đều được “đày” tới trấn Phượng Hoàng.

Đương nhiên, Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song chủ động điều chức tới, hai đứa trẻ đơn thuần là được cha mẹ kéo theo. Chỉ là chúng không ngờ sau khi tới không có chỗ ở, bởi vì trấn Phượng Hoàng ngay cả một cái khách sạn cũng không có, họ cũng không có người thân ở đây, không tiện ở nhà người không quen, bèn ở văn phòng tạm vài hôm.

Kỷ Chấn Hoa đưa vợ cùng các con đi ra ngoài, bởi vì khoảng cách không xa, ông ấy định đi bộ tới.

Kỷ Nguyên Sâm theo phía sau cha lảm nhảm: “Cha, mau chốt nhà. Sống ở văn phòng không tiện lắm, tắm rửa cũng không thể tắm đàng hoàng, con sắp không chịu nổi rồi.”

Buổi tối hai hôm nay, Kỷ Nguyên Sâm tùy tiện dội nước lạnh rồi ngủ, cảm thấy toàn thân đều là mùi mồ hôi, không thể tắm rửa đàng hoàng, là chuyện mà cậu ấy không thể chịu đựng được.

Bởi vì bây giờ là mùa hè nắng nóng, chẳng trách Kỷ Nguyên Sâm có ý kiến. Ban ngày rất nóng, vừa vận động đã ra mồ hôi, cậu ấy chê nóng sẽ ra mồ hôi nên không muốn ra ngoài, buổi tối muỗi quá nhiều sẽ cắn người, cậu ấy vẫn không muốn ra ngoài, Kỷ Nguyên Sâm tới đây nhưng chưa từng ra khỏi cổng ủy ban trấn.

Kỷ Chấn Hoa biết “bệnh sạch sẽ” của con trai lại tái phát, thiếu kiên nhẫn nói: “Được rồi, biết rồi, chỉ có con lắm chuyện, con xem em gái con cũng không có ý kiến gì.”

Thằng nhóc thối, xem con ở nông thôn một hai năm có còn nhiều chứng tật như vậy nữa không.

Lâm Nghi Song cười nói với hai đứa con: “Thực ra ở đây có núi có sông, phong cảnh rất đẹp, nước cũng ngọt, buổi tối ngủ mát mẻ hơn thành phố, các con quan sát tỉ mỉ là có thể biết được lợi ích trong đó.”

“Mẹ, mẹ xem, bên kia có một bầy ngỗng trắng, ngỗng trắng thật đẹp!” Kỷ Nguyên Trân nghe thấy tiếng ngỗng kêu “cạc cạc”, bèn tìm kiếm bóng dáng của ngỗng trắng, quả nhiên không ngoài dự liệu của cô ấy, một bầy ngỗng trắng từ trong hẻm nhỏ bên đường chui ra.

Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song, còn có Kỷ Nguyên Sâm đều nhìn thấy, một cậu chàng vung múa nhánh cây dài, lùa ngỗng trắng đi về trước, nhìn thoáng qua là biết chăn ngỗng. Có thể buổi trưa nóng quá, cậu chàng lùa ngỗng vào trong nước cho mát.

Một bầy ngỗng trắng dạt dào khí thế, uy vũ hiên ngang qua đường, khiến Kỷ Nguyên Trân vui vẻ lại không nhịn được sợ hãi, cô ấy cẩn thận nấp phía sau lưng cha to lớn đáng tin cậy, sợ ngỗng trắng xông tới cắn cô ấy.

Đợi cậu chàng lùa ngỗng đi xa, Kỷ Chấn Hoa đúng lúc dạy con: “Các con xem cậu chàng đó, trông còn nhỏ tuổi đã làm việc giúp gia đình, cũng chỉ có nhà chúng ta điều kiện tốt một chút, không cần các con làm việc giúp, nhưng các con cũng phải biết nỗi vất vả trong cuộc sống của người khác, trong tình huống đủ khả năng, có thể giúp người gặp khó khăn…”

Kỷ Nguyên Sâm: “Cha, chỉ cần nhà họ có tiền, trở nên sung túc, có lẽ không cần làm việc, có thể chơi, có thể đi học chứ?”

“Đúng vậy, con xem trẻ con thành phố, rồi nhìn xem trẻ con nông thôn, khác biệt quá lớn, lần này tới chuyện cha phải làm rất nhiều, chuyện nên làm nhất chính là giúp bà con làm giàu, nhà nhà có cuộc sống tốt hơn…”

Kỷ Chấn Hoa chủ động yêu cầu xuống quê làm quan phụ mẫu. Chủ yếu là ông ấy muốn giúp bà con làm chút chuyện thực tiễn, làm ra chút thành tích, thay đổi vấn đề lớn trong cuộc sống của nông dân hiện nay. Có câu “làm quan không làm chủ cho dân, chi bằng về nhà bán khoai lang.” Lần này Kỷ Chấn Hoa tới trấn Phượng Hoàng, quả thực muốn cố gắng làm chút chuyện, tranh thủ giúp nông dân trên mảnh đất này sống cuộc sống tốt hơn.

Cả nhà thảo luận sự khác biệt giữa nông thôn và thành phố, còn có vấn đề làm sao giúp nông dân làm giàu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play