Lúc Diệp Hoan vừa trọng sinh, cô bị không gian cưỡng chế khơi mở trí tuệ, nhét một đầu truyền thừa thầy tướng lộn xộn, có tri thức công pháp, luyện thuốc, chế bùa, kỳ môn độn giáp (trận pháp), tướng mặt, xem phong thủy, bói toán.
Khi đó Diệp Hoan bị sốt nói mớ mãi, dọa cha mẹ vội vàng đưa cô đi tiêm thuốc hạ sốt. May mà cô trọng sinh, linh hồn mạnh mẽ mới không bị những tri thức này tấn công thành kẻ ngốc.
Thứ được cưỡng chế rót vào trong đầu đều là thứ Diệp Hoan chưa từng học, cho dù là không gian đã cưỡng chế nhét cho cô, nhưng muốn học thấu suốt, biết ứng dụng như thế nào, không dành thời gian và công sức thì không được.
Không Gian La Bàn do một tiên nhân họ Diệp lưu lại, lúc đầu ông ấy truyền Tiểu La Bàn cho hậu duệ của mình, bảo hậu duệ trân trọng, tốt nhất là truyền lại đời đời. Trong không gian, tiên nhân họ Diệp để lại lời nhắn: Người có duyên sở hữu.
Dựa theo phát hiện của Diệp Hoan, cô là người may mắn đầu tiên mở được không gian từ sau tiên nhân nhà họ Diệp, bởi vì trong không gian không có bất cứ dấu vết do người khác để lại. Nếu có người khác có được Không Gian La Bàn, chắc sẽ để lại lời nhắn gì đó trong không gian, ít nhất nên để lại chút dấu vết mới đúng, nhưng trong không gian không có gì ngoài lời nhắn và vật phẩm của tiên nhân.
Diệp Hoan bắt đầu tính thời gian từ lúc tiên nhân để lại lời nhắn, phát hiện không gian đã truyền gần nghìn năm, nhưng không có một ai nhận chủ thành công. Bởi vì điều kiện nhận chủ vô cùng hà khắc, một là đạo thể bẩm sinh, hai là trích máu nhận chủ. Bởi vì Diệp Hoan chính là đạo thể bẩm sinh, thứ được gọi là đạo thể bẩm sinh chính là người được chọn tốt nhất bẩm sinh thích hợp học truyền thừa thầy tướng.
Bởi vì một khi người có đạo thể bẩm sinh tu luyện sẽ giống như ông trời bật hack, không chỉ tu vi sẽ tăng vụt lên, tu luyện tới trình độ nhất định, còn có thể mở Mắt Âm Dương. Sau khi mở Mắt Âm Dương, không phải có thể nhìn thấy quỷ hồn, mà là có thể nhìn thấy các loại khí tràng phong thủy, ví dụ vận xui, vận tài lộc, vận quan lộ, vận may trên mặt người khác,…Tu luyện tới đỉnh cấp, nghe nói còn có thể biết trước tương lai.
Nói tóm lại, người có đạo thể bẩm sinh được thiên đạo che chở, gần như ngủ cũng có thể tăng tu vi. Người như vậy dĩ nhiên có thể có thời gian nghiên cứu luyện thuốc, chế bùa, trận pháp,…học được tất cả sẽ có thể phát triển toàn diện, trở thành người không ai sánh được trong giới thầy tướng.
Tiên nhân không gian đã tùy hứng như vậy đấy, nhất định phải nhận người có đạo thể bẩm sinh làm đồ đệ. Đạo thể bẩm sinh cực ít, tỉ lệ có thể trở thành người truyền thừa không gian còn nhỏ hơn khả năng trúng thưởng, lần nữa chứng tỏ tiên nhân là người cực kỳ tùy hứng.
Ngoài yêu cầu không gian nhận chủ hà khắc, tiên nhân họ Diệp không có quá nhiều yêu cầu với người truyền thừa. Ông ấy không bắt Diệp Hoan phải truyền bá truyền thừa nhận được thông qua phương thức dạy dỗ đồ đệ; càng không giống như những gì viết trong tiểu thuyết, để lại manh mối của kẻ thù, bảo Diệp Hoan báo thù rửa hận giúp.
Diệp Hoan khiến Không Gian La Bàn nhận chủ, có thể nói là đã nhặt được mánh hời to. Cho dù là ngón tay vàng thô to, Diệp Hoan lại là một cô gái ngớ ngẩn không có chí lớn, sau khi trọng sinh, cô chỉ muốn người nhà bình an, sau này nắm bắt cơ hội làm giàu, trong nhà sẽ không thiếu tiền tiêu, chuyện tình cảm tùy duyên…
Sau khi Diệp Hoan tiến vào Không Gian La Bàn, thứ nổi bật nhất chính là Đào Hoa Nguyên ở gần đó.
Rừng đào là nơi khiến Diệp Hoan kinh hỉ nhất, cây đào bên trong không biết đã được trồng bao nhiêu năm, thân cây thô to khỏe khoắn, hình dạng của mỗi cây đào đều khác nhau, thả bước dạo bên trong, tận thưởng tư vị mới lạ.
Trên nhánh cây kết rất nhiều quả đào hồng hào, kích thước to cỡ nắm tay người lớn, tỏa ra mùi thơm mê người. Diệp Hoan đã từng nếm được mùi vị của đào, mọng nước lại ngọt, siêu ngon.
Diệp Hoan định đợi trên chợ có đào bán, cô sẽ mượn cớ lấy ra cho hai em trai và cha mẹ ăn. Có đồ ngon đương nhiên cô muốn chia sẻ với người thân, nhưng Diệp Hoan không thể tùy tiện tiết lộ chuyện không gian, vẫn đang nghĩ cái cớ khác.
Sau đó Diệp Hoan học tướng thuật và kiến thức chế bùa mới biết, gỗ đào có rất nhiều tác dụng. Nhánh đào có thể trừ tà, miếng gỗ đào có thể chế bùa, gỗ đào càng lớn tuổi kiếm gỗ đào làm ra càng có uy lực trừ tà.
Địa bàn của Không Gian La Bàn không quá rộng, chỉ là một trang viên nhỏ. Trong không gian luôn là ban ngày, vốn không có buổi tối, dĩ nhiên sẽ không có âm u khuyết thiếu, gió mưa tuyết sương.
Ngoài rừng đào, không gian có một dãy nhà cổ xưa, đi vào nhìn sẽ phát hiện ở cửa mỗi căn nhà đều có ký hiệu rõ ràng: công, tướng, dược, phù, trận, trong mỗi căn nhà đều có thư tịch chuyên môn và đồ dụng liên quan, tiện cho người kế thừa học tập.
Ngoài những thứ này, trong không gian còn có trồng một số dược liệu khá quý, ví dụ nhân sâm, linh chi, hà thủ ô,…không biết đã bao nhiêu năm tuổi, dù sao thì linh chi mà Diệp Hoan nhìn thấy có cái to cỡ chậu rửa mặt, có cái to như miệng bát, màu sắc khác nhau, có màu đỏ thẫm, có màu tím. Mà nhân sâm và hà thủ ô đều chôn dưới đất, Diệp Hoan không đào, cũng không biết cách, nhưng dựa vào hoa lá cành nhánh phán đoán, tuyệt đối đã có rất nhiều năm tuổi.
Bên trong không gian, mặc kệ là trồng cây đào, hay là dược liệu đều có trận pháp gia trì. Nếu không dựa vào chúng tự sinh trưởng, thời gian dài, không tràn lan cỏ dại thì cũng tự khắc chết. Cho nên đã rất nhiều năm trôi qua, thực vật trong không gian vẫn giữ số lượng do chủ nhân trồng, không tăng cũng không giảm.
Nếu nói điểm đặc biệt nhất trong không gian chính là suối Âm Dương có hình dạng thái cực. Diệp Hoan tra tài liệu đã tiếp nhận trong đầu mới biết, suối Dương có dương khí dồi dào, đàn ông dùng sẽ tráng dương cường thể, suối Âm có âm khí phồn thịnh, phụ nữ dùng có thể chăm sóc sức khỏe.
Thần kỳ nhất là cứ cách chín ngày suối Dương và suối Âm sẽ tự động tụ họp, sau khi tụ họp, nước suối càng thần kỳ, nam nữ đều có thể sử dụng, sau khi sử dụng sẽ có sức khỏe dồi dào, tăng nhanh tốc độ tu luyện.
Quan trọng nhất là sau khi suối Âm Dương tụ hợp sẽ dần ngưng thành một Thái Cực Châu, nghe nói có thể cứu người một mạng vào thời khắc mấu chốt. Bây giờ tầng đáy suối Âm Dương đã trải một lớp Thái Cực Châu rất dày. Nếu người ngoài biết hiệu quả của nó, chắc chắn sẽ cảm thấy Thái Cực Châu để ở đây thật sự lãng phí.
Đương nhiên, Thái Cực Châu có hiệu quả nghịch thiên như vậy là có thời hạn, nếu không sử dụng trong vòng chín ngày sau khi rời khỏi suối Âm Dương, nó sẽ tự động dung hòa thành suối Âm Dương, chỉ có hiệu quả của suối Âm Dương.
Diệp Hoan còn chưa có cơ hội kiểm chứng chuyện này, không chắc chắn là thật hay giả, nhưng cô cho rằng có lẽ là thật. Dù sao thì Không Gian La Bàn là thứ thần kỳ, xảy ra những chuyện thần kỳ khác cũng không khiến người ta bất ngờ.
Càng kỳ quái hơn là trong suối Âm Dương có đặt một quả trứng mang hoa văn kỳ dị, kích cỡ to bằng quả bóng rổ, điều này khiến Diệp Hoan không khỏi nhớ tới trứng linh thú trong tiểu thuyết tiên hiệp. Quả trứng này không phải cũng cần trích máu huyết nhận chủ chứ? Thế là Diệp Hoan đâm thủng ngón tay, nhỏ vài giọt máu lên trứng, có thể thấy bằng mắt thường, máu được trứng kỳ dị hấp thụ, sau đó Diệp Hoan cảm nhận được cô và trứng có một sợi quan hệ yếu. Nhưng có thể vì trứng chưa nở ra nên Diệp Hoan vẫn chưa hiểu được cảm xúc của trứng.
Diệp Hoan nhìn thấy Đản Đản thoải mái ở trong suối, cô ngồi xổm bên suối hỏi: “Đản Đản à, không biết khi nào em mới có thể nở ra nhỉ?”
Không biết quả trứng kỳ quái này có thể nở ra vật chủng đặc biệt gì, Diệp Hoan thật sự vô cùng tò mò. Nhưng cô cực kỳ không hi vọng là rắn, cô sợ rắn, nếu thật sự nở ra con rắn lớn, đoán chừng cô không chấp nhận được. Diệp Hoan mong mỏi có thể nở ra một con thú cưng lông lá dễ thương.
Không ngờ Diệp Hoan vừa gọi, Đản Đản lại bay tới bên bờ, cọ cọ lên tay Diệp Hoan, rất thân thiết. Diệp Hoan dùng hai tay nâng Đản Đản lên: “Hóa ra em còn có thể cử động, chị tưởng em chỉ có thể ở giữa tâm suối.”
Đản Đản muốn nói chuyện với chủ nhân: Em có thể cử động, chỉ là ở trong suối nước thoải mái, nên em mới luôn ở bên trong.
Không ngờ lần này Diệp Hoan lại có thể cảm nhận được cảm xúc của Đản Đản, tuy chỉ là một chút xíu, nhưng Diệp Hoan rất vui, cảm thán cuối cùng trong không gian cũng có thứ có thể nói chuyện với cô rồi.
Diệp Hoan sờ Đản Đản hỏi: “Đản Đản, khi nào em có thể nở ra vậy?”
“Chủ nhân, em cũng không biết, ở trong nước thoải mái, tới thời điểm sẽ có thể ra ngoài.”
Đản Đản ở trong suối Âm Dương hấp thụ đủ năng lượng sẽ có thể nở ra, nhưng năng lực hiện giờ của nó nhỏ, không biểu đạt rõ.
Diệp Hoan đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Đản đản, rốt cuộc em là vật chủng gì?” Cô thực sự rất tò mò.
“Chủ nhân, người ta là chó.” Giọng nói của Đản Đản lộ rõ non nớt, không khác gì em bé.
Diệp Hoan kinh ngạc há to miệng: “A, thế mà em lại là chó, nhưng không phải chó sinh con sao, sao em lại là quả trứng?”
Đản Đản vội vã phản bác: “Chủ nhân, sau này người ta là thần khuyển, khác với chó bình thường.”
Thần khuyển, thần khuyển đẻ trứng? Diệp Hoan không nhịn được muốn cười, chó để trứng chắc chắn khác thường, nói không chừng thật sự là thần khuyển.
Diệp Hoan tiếp tục hỏi: “Vậy em có năng lực gì?”
“Năng lực? Em không biết.” Đản Đản suy nghĩ một lúc, thật sự không biết mình có năng lực gì: “Có lẽ đợi em phá vỏ ra mới biết được.”
Diệp Hoan chỉ đành nói: “Được thôi, chị rất thích chó, hi vọng em có thể ra sớm một chút.”
Sau đó Diệp Hoan lại thử nói chuyện với Đản Đản, hỏi chuyện của chủ nhân cũ, kết quả Đản Đản không biết gì, Diệp Hoan chỉ đành thôi, đặt Đản Đản vào trong suối tiếp tục ở, mong chờ nó có thể nở ra sớm một chút.
Đào trong không gian cực kỳ thanh ngọt, Diệp Hoan nhìn đào liền không nhịn được thèm thuồng. Bây giờ cô là chủ nhân của không gian, không cần bạc đãi bản thân, đào tùy tiện ăn cũng ăn không hết, Diệp Hoan hái một quả đào hồng ăn.
Bây giờ đào chưa có trên thị trường, Diệp Hoan không dám lấy ra ăn, cô chỉ có thể dành thời gian lén lút vào không gian ăn một quả đỡ thèm.
Thời này, đào đều là chủng cũ, chín khá muộn, sớm nhất cũng phải đợi tới tháng bảy tháng tám. Cảm giác ăn một mình rất không tốt, Diệp Hoan tính toán, cô rất nhanh có thể chia sẻ đào ngon với người nhà rồi.