Tiểu Tiên Nữ Đoán Mệnh

Chương 3


4 tuần

trướctiếp

May là nơi mua kem cách bọn họ càng ngày càng gần, Diệp Đông hô với người bán: "Cậu Đại Niên, chúng cháu mua kem." Thoáng thấy Lý Đại Niên bán kem đạp xe đạp đến bên này.

Ba người lập tức không chạy nữa, dừng lại chờ cậu Đại Niên lại đây.

Đông Đông kêu một tiếng "cậu Đại Niên", lại mở ra ký ức thời thơ ấu của Diệp Hoan. Diệp Hoan nhớ cậu Đại Niên tên là Lý Đại Niên, bởi vì sinh vào 30 tết nên mới đặt cái này tên. Anh ta là một người cháu bên nhà ngoài, đám bọn họ gọi anh ta là cậu Đại Niên.

Diệp Hoan có thể nhớ kỹ cậu Đại Niên, bởi vì người này là người tiếp xúc rất nhiều trong cuộc sống thời thơ ấu của ba chị em. Lý Đại Niên rất linh hoạt, từ việc anh ta đạp xe đạp bán kem đã có thể thấy. Thậm chí sau đó Lý Đại Niên mở một cửa hàng nhỏ gần trường học ở trên trấn, bán các loại tạp hoá, văn phòng phẩm và đồ ăn vặt. Kiếp trước Diệp Hoan và hai em trai đều thích ăn một vài món ăn vặt, cũng thường xuyên mua văn phòng phẩm, vì thế Diệp Hoan có ấn tượng vô cùng sâu sắc với cậu Đại Niên.

Chờ Lý Đại Niên đạp xe dừng đến trước mặt ba nhóc con, Diệp Đông, Diệp Nam cười hì hì tiến lên trước nói: "Cậu Đại Niên, chúng cháu mua ba cây kem đậu."

Diệp Hoan thấy phía sau xe đạp của cậu Đại Niên có cột một cái rương gỗ, bên trong trải chăn bông dày đặc, đề phòng kem gặp nóng sẽ tan ra. Thời đại này người trên hương trấn không nỡ mua tủ lạnh, vì thế trang bị bán kem cũng đơn sơ, thế nhưng tiết kiệm tiền. Huống hồ bán kem có thể kiếm chút đỉnh tiền, trợ giúp cuộc sống trong nhà.

Lý Đại Niên nhìn thấy ba nhóc sinh ba cũng vô cùng vui vẻ, cười ha hả nói: "Hóa ra là các cháu, lại muốn ăn kem hả?" Anh ta nói rồi, đoạn lấy ba cây kem đậu xanh ra.

Diệp Đông, Diệp Nam liên tục gật đầu, Diệp Nam nhanh miệng nói: "Cậu Đại Niên, kem ăn ngon lắm, cháu hận không thể ăn kem mỗi ngày."

"Ha ha, mẹ cháu chắc chắn không đồng ý đâu." Lý Đại Niên bị Diệp Nam chọc cười.

Diệp Hoan mới phát hiện, Diệp Nam thật sự là một đứa nhóc ăn hàng, đến kem cũng yêu thích không thôi. Xem ra cô phải tích góp tiền sớm một chút, sau này chị em ta muốn ăn cái gì, không cần xin cha mẹ cũng có thể ăn.

Đây là mục tiêu đầu tiên sau khi Diệp Hoan sống lại vậy mà lại gợi ra từ việc ăn kem.

Nương theo tiếng kêu xa xa, ba chị em mút kem về đến nhà.

Diệp Hoan mắt sắc phát hiện xe đạp của cha, nhất định là cha đã trở về.

"Cha." Diệp Hoan kêu vọng vào trong phòng, sau đó nhìn thấy cha đang ngồi ở trên ghế uống trà.

"Cha về rồi ạ? Cha ơi, cho cha ăn kem." Diệp Hoan chân chó đưa kem mình đã gặm cho cha.

Diệp Đông và Diệp Nam chỉ lo ăn, không biết lấy lòng cha, Diệp Trường Vinh sao có thể ăn kem của con gái, ông cười nói: "Cha không thích ăn kem, tự con ăn đi." Sau đó ông lại nói với Diệp Đông và Diệp Nam: "Khó trách người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ của cha mẹ, đúng thật, hai thằng nhãi các con chỉ biết bản thân, không biết mời cha."

Diệp Nam liếm kem, lớn mật đáp lời: "Cha, con cho cha ăn cha lại không ăn."

Diệp Trường Vinh trừng mắt: "Vậy con cũng không thể không biết khiêm nhường à?"

Diệp Nam và Diệp Đông còn nhỏ, không hiểu vì sao cha không ăn, còn cần bọn chúng khiêm nhường. Thế nhưng chúng thấy cha trừng mắt nên hơi sợ hãi, vội đưa kem lên trước nói: "Cha, cho cha ăn."

"Thằng nhóc thúi, biết rõ cha không ăn còn bảo cha ăn, vậy cha cố sức ăn một miếng vậy." Diệp Trường Vinh cố ý lần lượt cắn một miếng kem của hai cậu con trai.

Diệp Đông và Diệp Nam thấy cha ăn thật, trợn tròn mắt, không phải cha không ăn kem sao, sao lại cắn thật vậy? Thật đau lòng, lại phải ăn ít đi một miếng to.

Hai anh em vẫn là trẻ con, bọn chúng thấy kem của Hoan Hoan lớn hơn bọn chúng, khổ sở sắp khóc.

Diệp Hoan thấy cha chọc cho em trai muốn khóc, vội duỗi cây kem của mình ra, "Các em ăn xong, chị cho các em ăn."

Lúc này Diệp Đông và Diệp Nam mới vui vẻ.

Cha Diệp lại nói một câu vô nghĩa: "Vẫn là Hoan Hoan của chúng ta ngoan."

Mẹ Diệp nấu xong, ở trong nhà bếp kêu một tiếng: "Ăn cơm!"

Cha Diệp lập tức khiêng bàn tròn đến gần cửa nhà, Diệp Hoan, Diệp Đông, Diệp Nam vừa ăn kem vừa cầm ghế, người một nhà vây quanh bàn tròn ăn cơm.

Bởi vì những cái bàn thời kỳ đầu này đều là bàn bát tiên kèm hai cái ghế bành, bình thường đều dựa vào tường Bắc, không đủ ghế lại thêm hai cái ghế gỗ cao. Nhà họ Diệp có con cái, ăn cơm trên bàn bát tiên hơi chen chúc, vì thế người một nhà bèn vây quanh bàn tròn ăn cơm.

Bàn tròn không lớn, gần một mét vuông, thế nhưng đủ một nhà năm miệng ăn vây quanh ăn bữa cơm đoàn viên.

Mẹ Diệp hấp nóng một vỉ bánh màn thầu, làm món dưa leo muối và cà dồn thịt hầm, tràn đầy hai dĩa to, người một nhà đều ăn sạch.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Trường Vinh thu dọn tàn cục giúp vợ.

Mẹ Diệp dặn các con: "Các con tiêu cơm rồi thì đều đi ngủ trưa đi." Sau đó lại nhấn mạnh dặn hai con trai: "Đông Đông và Nam Nam không cho ra ngoài chơi giữa trưa, say nắng thì không phải chuyện đùa đâu."

Diệp Đông và Diệp Nam mới vừa ăn no, tràn đầy tinh thần, hoàn toàn không muốn ngủ, thế nhưng lời mẹ không thể không nghe, tuy nhiên bọn chúng vẫn nghĩ tất cả cách tìm việc để làm, xin mẹ Diệp: "Mẹ, cho chúng con xem tivi được không?"

Mẹ Diệp không cho phép bọn nhỏ xem ti vi lúc ăn cơm, ăn cơm xong xem một chút thì vẫn cho phép. Tiếp đó bà gật đầu: "Xem đi, xem một lát phải đi ngủ."

Diệp Đông và Diệp Nam một cầm cái ghế đặt ở nơi cách TV hai ba mét, ngồi dàn hàng chuẩn bị xem ti vi. Hai anh em thấy chị gái còn đứng ngơ ra đó, vội thúc giục: "Hoan Hoan, lại đây cùng xem ti vi đi."

"Chị buồn ngủ, muốn đi ngủ." Diệp Hoan lắc đầu từ chối. Cô xoa xoa tay mà nghĩ: hai em trai có thể đừng chuyện gì cũng gọi cô không, cô thật sự không muốn xem TV.

Diệp Hoan trải qua thế kỷ hai mươi mốt, thời đại thông tin bùng nổ, phim gì mà cô chưa từng xem, phim của thời đại này không có bao nhiêu sức hấp dẫn với cô.

"Vậy chị đi ngủ đi." Diệp Đông hỏi xong, thoáng chốc bị hình ảnh trên ti vi hấp dẫn, quăng chị gái ra sau đầu.

Thằng nhóc thúi, mệt cô vừa nãy còn muốn kiếm tiền sớm một chút mua đồ ăn cho bọn họ, nhìn thấy TV còn thân thiết hơn chị gái, hừ!

Diệp Hoan thấy cha tìm nơi râm mát, bận rộn lau—— chiếc xe đạp hai tám nan của ông, mẹ bận dọn dẹp nhà cửa, cô còn nhỏ, tạm thời không giúp được gì, bèn chào cha mẹ, đi vào phòng mình ngủ.

Diệp Hoan và Diệp Đông, Diệp Nam khoảng ba, bốn tuổi đã tách cha mẹ ngủ riêng.

Lúc trước, sau khi Diệp Trường Vinh giải ngũ, được phân đến trên trấn làm cảnh sát, mới vừa đi làm ông cũng không có tư cách phân đến viện gia chúc ít ỏi. Vì thế trước khi ông kết hôn, tìm một mảnh đất ở trấn của cha mẹ vợ, dự định xây nhà của mình. Khi đó ông Diệp bỏ ra một phần tiền, Diệp Trường Vinh lại mượn ít tiền, tự xây mấy căn nhà vây quanh sân.

Sau khi Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa kết hôn, bớt ăn bớt mặc trả lại khoản nợ lúc xây nhà, sau đó lại tích góp tiền mua TV, quạt máy,.., còn tìm người xây thêm hai căn phòng phía Đông. Bây giờ sân đã tu sửa ra hình ra dạng, cuộc sống trôi qua càng ngày càng tốt đẹp.

Tuy rằng Diệp Hoan cùng tách ra ngủ với cha mẹ, nhưng không có chia phòng ngủ với hai em trai, Mẹ Diệp vì quản lý con cái thật tốt, bảo Diệp Trường Vinh chia ra hai giường cho các con, hai con trai ngủ một giường, con gái ngủ một giường.

Diệp Hoan trở lại trong phòng, nhắm mắt lại bắt đầu nghiên cứu bàn tay vàng có được sau khi cô sống lại —— không gian la bàn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp