Đoán chừng Lý Vệ Hoa cũng cân nhắc tới điểm này, không tiếp tục đề tài này nữa: “Đông Đông và Nam Nam học một chiều, liền ầm ĩ không muốn học nữa, nói quá mệt, nhưng Trường Vinh nằng nặc bắt chúng học.”
“Nếu người ta đã đồng ý dạy Đông Đông và Nam Nam, chắc chắn sẽ dụng tâm, sẽ không làm bừa. Con đừng nghĩ quá nhiều, đối xử đàng hoàng với sư phụ của Hoan Hoan, con mới có thể học được nhiều.” Ông ngoại Diệp Hoan đúng lúc dạy con gái.
Ông cụ nhớ lại trước đây bái sư học nghệ, có ai không theo sư phụ làm không công nhiều năm, sư phụ đánh mắng cũng nhịn nhục chịu đựng, chính là muốn học được gì đó từ chỗ sư phụ. Bây giờ điều kiện sống tốt, người bái sư học nghệ không nhiều, nhưng nếu đã bái sư thì phải tôn trọng sư phụ mới đúng, dù sao thì người ta cũng dạy các con học hành.
Diệp Hoan lại bất cẩn phát hiện, vừa nãy thế mà mẹ lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô. Ánh mắt của mẹ là có ý gì. Lẽ nào không hi vọng cô bái sư, muốn để Đông Đông và Nam Nam bái sư sao? Nhưng sư phụ sẽ không tùy tiện nhận đồ đệ. Nếu mẹ biết thực ra sư phụ còn dạy tướng học phong thủy, bà còn đồng ý để Đông Đông và Nam Nam bái sư không?
Không biết tại sao mẹ lại dùng ánh mắt đó nhìn cô? Vì vậy, trong lòng Diệp Hoan hơi buồn bực. Cô ngoan ngoãn ngồi một bên nghe mọi người nói chuyện, tâm tư đã sớm bay tới kiếp trước.
Nhớ kiếp trước ba đối nhân xử thế công chính, thái độ đối với cô và hai em trai như nhau, chưa từng thiên vị. Ngược lại, có đôi lúc tựa như ông bảo vệ đứa con gái là cô hơn.
Mà mẹ, nói thế nào đây, cũng không thể nói là không thương cô, chỉ là nếu so cô với hai em trai, nếu gặp phải chuyện quan trọng, mẹ sẽ thiên vị hai em trai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT