Diệp Hoan nói chuyện phiền phức do điện thoại di động mang lại với Lục Vân Triết, ông ấy nói: “Cuộc sống đại học chính là xã hội thu nhỏ, đừng sợ phiền, con cứ coi như là cuộc sống tôi luyện. Thực ra mối quan hệ thời sinh viên khá đơn thuần, đợi sau này đi vào xã hội con sẽ biết, rất nhiều chuyện còn phức tạp hơn con tưởng tượng, ví dụ…”
Sau khi hai ba con có điện thoại di động, liên lạc tiện hơn, không phải Lục Vân Triết muốn bù đắp cho con gái sao, có việc hay không đều muốn dẫn Diệp Hoan lên phố lớn ngõ nhỏ ăn đồ ăn ngon, tiếp xúc nhiều hơn, bù đắp lại tiếc nuối tích lũy nhiều năm.
Sau lập thu hằng năm, người Bắc Kinh có cách nói “muốn ăn thu, có bạo đỗ”. Hôm nay Lục Vân Triết bèn đưa Diệp Hoan tới một quán vô cùng nổi tiếng mà ông ấy biết ăn bạo đỗ.
Sau khi làm giáo sư đại học, vòng giao thiệp của Lục Vân Triết không quá rộng, ngược lại quen không ít bạn trong giới đồ cổ. Diệp Hoan tới thủ đô không lâu, ngoài bạn học mới quen, người biết cô không nhiều. Cho nên hai ba con ra ngoài ăn cơm, cơ hội gặp phải người quen không nhiều lắm.
Nhưng cũng không thể nói không gặp được người quen lần nào. Thi thoảng trùng hợp, còn sẽ gặp được người không muốn gặp nhất.
Đối với Lục Vân Triết mà nói, Thượng Tinh khá dây dưa là người ông ấy không muốn gặp nhất, nhưng chiều nay lại gặp được vào giờ ăn cơm.
“Giáo sư Lục, thật trùng hợp, anh cũng tới đây ăn cơm à?” Lúc đầu Thượng Tinh nhìn thấy Lục Vân Triết thì vô cùng vui, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play