05.
Khi tôi trở lại phòng, mọi thứ đã được dọn sẵn trên giường, Trần Chính Trạch đang nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường chờ tôi.
“Em vội quá.... vội quá nên lấy nhầm đồ ngủ.”
Anh vén góc chăn ra hiệu cho tôi lên giường đi ngủ.
Tôi vừa ngồi xuống mép giường, Trần Chính Trạch đã dùng một bàn tay to ấn tôi xuống, nói thật là lúc này tôi vẫn còn choáng váng.
Tôi choàng tay qua cổ anh, run như trấu.
“Em căng thẳng cái gì? Có sợ không?”
“Không, em chả sợ gì hết.”
Khi bàn tay to lớn của anh ấy lướt qua người, tôi kích động đến mức nhảy dựng lên.
Thấy phản ứng của tôi, Trần Chính Trạch véo cắm tôi và cười.
“Thật sự không sợ à?”
“Không...chị đây còn nhiều kinh nghiệm hơn anh đó.”
“Vậy chị đây dạy anh đi.”
Khi nụ hôn nóng bỏng của anh rơi xuống, lúc này ngoại trừ cái miệng vẫn cố cứng rắn ra, những nơi khác tôi đều không còn sức lực.
Ngay khi anh chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo, điện thoại của anh reo lên.
Sau đó, Trần Chính Trạch nhanh chóng đứng dậy và thay đồng phục cảnh sát, và xoa đầu tôi.
“Ngủ ngon, anh đi cứu người.”
Tôi nhìn vào căn phòng trống trải, tấm ga trải giường nhàu nát và muộn màng nhận ra rằng mình đã bị bỏ lại phía sau.
Đêm tân hôn bị bỏ rơi sao?
Tôi không ngủ yên được.
Đành đứng dậy và chạy vào phòng làm việc để tiếp tục cập nhật cuốn tiểu thuyết của mình.
Tôi không biết liệu có lần trải nghiệm này có thu hoạch gì không, nhưng lần này từ ngữ tôi viết rất trơn tru, cứ mượt như bơ.
Tôi không biết mình đã ngủ thiếp đi trước máy tính từ lúc nào.
Khi tôi mở mắt ra, Trần Chính Trạch đang đắp chăn cho tôi.
Tôi mơ hồ ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện anh căn bản không nhìn tôi, ánh mắt anh dừng lại trên màn hình máy tính của tôi, tôi còn chưa kịp lưu lại cuốn tiểu thuyết tối qua viết.
Và câu cuối cùng của cuốn tiểu thuyết là "Chị dạy anh đi".