04.
Chẳng mấy chốc, anh ấy đã đỗ xe ở dưới tiểu khu, nhà tân hôn là do Trần Chính Trạch mua, đây là lần đầu tiên tôi đến đây.
Vừa bước vào cửa đã thấy ngay trước cửa có hai đôi dép đôi, hình như đã chuẩn bị từ lâu.
“Em tham quan xung quanh đi, anh đi nấu cơm.”
Anh để chùm chìa khóa trên chiếc tủ nhỏ ở lối vào, trên chiếc tủ nhỏ có hai chùm chìa khóa, một chùm móc khóa màu hồng, hẳn là cho tôi.
Tôi xỏ đôi dép màu hồng trước mặt, đế mềm đi rất thoải mái, size vừa vặn.
Căn hộ có ba phòng ngủ và một phòng khách, được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc còn mới tinh, tôi vừa mở phòng và ở trong mê mẩn.
Đây là phòng làm việc, giá sách và bàn làm việc trong phòng đều là màu trắng nhạt, đây là phong cách tôi yêu thích.
Phòng hướng mặt trời, cửa sổ lớn, đứng trước cửa số có thể nhìn thấy ánh đèn neon lập lòe phía xa.
Tôi cầm tấm ảnh chụp trên bàn, nó giống với tấm trong giấy đăng ký kết hôn.
Trần Chính Trạch rất cẩn thận.
“Tới ăn cơm thôi.”
“Được.”
Tôi tiện tay mở chiếc máy tính mới trên bàn rồi quay người đi ra ngoài.
Trong bếp, Trần Chính Trạch đang bận chiếc tạp dề Doraemon, món trứng bác cà chua đã được bày sẵn trên bàn.
Đây là món tôi thích nhất, có vẻ như Trần Chính Trạch đã tìm hiểu rất kỹ về tôi.
Hai chúng tôi ngượng ngùng ăn cơm, nhưng đầu óc tôi thì quay cuồng nghĩ cách miêu tả lại bữa ăn này trong chương mới của cuốn tiểu thuyết đang viết dở.
Sau bữa ăn, Trần Chính Trạch chủ động rửa bát, tôi cũng rất vui vẻ và thoải mái, hiếm khi mới có cảm hứng nên ăn xong tôi vào phòng làm việc luôn.
“Nhìn xem, học tập đi, học tập đi.”
Biên tập viên gửi cho tôi vài đường link trong WeChat.
Tôi nhấp vào đường link, những từ ngữ khó coi đập vào mặt tôi.
Cái con người này lại còn tận tâm đến mức gửi cho tôi mấy bộ tiểu thuyết H đến xịt cả máu mũi, miêu tả thô quá đi.
Không ra chương mới nữa thì thật là có lỗi với cô ấy quá.
Tôi đọc qua rồi cứ tưởng tượng mấy hình ảnh đó trong đầu.
Tôi thậm chí còn không nhận ra rằng có một người to lớn đang hít thở và đứng sau lưng mình, tôi đã đọc nó một cách thích thú, đọc đến đoạn cao trào tôi không thể không hét lên.
“Chị hai à, cô keo kiệt quá đi, có đồ tốt như vậy mà không gửi sớm cho người ta, cô xấu quá đi à.”
Tôi đang líu lo gửi tin nhắn thoại và giọng nói của Trần Chính Trạch đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Việc phổ biến các tài liệu, ấn phẩm khiêu dâm là bất hợp pháp, biết luật mà vẫn phạm luật tội còn nặng hơn.”
???
Tôi kinh hoàng quay đầu liếc nhìn Trần Chính Trạch, sau đó điên cuồng đóng cái màn hình đầy từ ngữ không dành cho trẻ em trên trình duyệt.
“Tôi keo kiệt như vậy sao? Tôi đã chép sẵn một thư mục cho cô rồi đó, dùng để học hỏi thêm, sẵn tiện cho cô mượn dùng, cùng chồng cô hoạt động thể chất.”
Tin nhắn thoại vang lên khiến tôi muốn đội quần ngay lập tức.
Hoạt động thể chất cái chết tiệt gì á.
“Em, em, em.... chỉ là em tìm chút cảm hứng viết tiểu thuyết thôi.”
Trần Chính Trạch nhìn tôi như thể anh ấy đang xem một vở kịch.
Càng giải thích tôi càng thấy bối rối nên đành im lặng, dù sao viết tiểu thuyết cũng cần phải đọc những thể loại này để lấy cảm hứng.
“Ồ? Tìm kiếm cảm hứng? Em có cần anh giúp không?”
Trần Chính Trạch đột nhiên cúi người xuống và đè tôi xuống ghế, tôi đang ở trong trạng thái bối rối.
Anh ấy ngày càng gần hơn, mũi chúng tôi chạm nhau, hơi thở của chúng tôi quyện vào nhau, chỉ thêm một bước nữa thôi là chúng tôi hôn nhau rồi.
“Đã khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Tôi đẩy Trần Chính Trạch ra với khuôn mặt đỏ bừng và loạng choạng đứng dậy.
“Căng thẳng vậy? Trước khi ngủ phải đi tắm đã.”
“Em không mang theo quần áo, không...không tắm được.”
“Không sao, đồ của em để trong phòng ngủ rồi, anh dẫn em đi lấy.”
Trần Chính Trạch bước đến và nắm lấy tay tôi.
Phòng ngủ?
Bật đèn lên, tôi tùy tiện lục tung tủ quần áo rồi giật phăng một cái váy chạy vào nhà tắm trốn vội.
Thật đáng xấu hổ.
Tôi thản nhiên ném chiếc váy vào giỏ rồi ngồi thiền trên bồn cầu.
Đây là lần đầu tiên tôi qua đêm ở nhà một người đàn ông khác.
Khi tôi tắm xong và mặc chiếc váy vào, tôi tá hỏa, hóa ra đó là một chiếc váy ngủ ren màu hồng, ngắn cũn cỡn.
“Chị, giang hồ cấp cứu, nhanh lên.”
Tôi nhanh chóng gửi địa điểm cho cô bạn thân, hy vọng cô ấy sẽ mang quần áo đến thay cho tôi.
“Cấp cứu? Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Tôi dài dòng giải thích cặn kẽ cho cô ấy nghe, cô ấy chỉ đáp lại tôi vài câu ngắn gọn.
“Sợ cái gì, đêm xuân đáng giá ngàn vàng đó.”
Chà, có vẻ như kêu cứu không có hy vọng gì rồi, tôi nhìn xuống dáng người của mình, trước lồi sau vểnh, cũng khá ổn.
Tôi thầm cổ vũ mình, tự nhủ không cần hoảng sợ, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên đi.