06.
Tôi sợ đến mất ngủ, vội lưu và tắt máy tính.
“Em...em có thể giải thích.”
“Giải thích gì?”
Anh hơi nghiêng người nhìn tôi, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào người anh, mái tóc lòa xòa trước trán lấp lánh ánh vàng, một đôi mắt nhìn tôi đầy đắm đuối.
“Được rồi, chúng ta dậy ăn sáng đi.”
Anh nắm lấy tay tôi và dẫn tôi đến bàn ăn.
Món bánh bao chiên nước bốc khói nghi ngút và sữa đậu nành mới xay trên bàn là những món tôi thích nhất.
Đêm qua tôi lén xem bản đồ, khu vực này không thuộc khu thương mại ở trung tâm thành phố, quán ăn bánh bao chiên nước gần nhất cách đây cũng khá xa, lái xe đến đó ít nhất cũng phải 20 phút.
Điều đó có nghĩa là, Trần Chính Trạch đã làm việc qua đêm, thậm chí còn đi đường vòng để mua bữa sáng mà tôi thích về cho tôi.
Sữa đậu nành ấm áp trượt xuống cổ họng, sưởi ấm trái tim tôi.
Ăn sáng xong, tôi nằm vật ra giường ngủ thiếp đi sau khi đăng chương mới đã bị trì hoãn tận sáu ngày.
Khi tôi tỉnh dậy, trên điện thoại di động của tôi có hơn 70 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của biên tập viên của tôi, tôi nhìn dãy số điện thoại màu đỏ, lông mày giật giật, trong lòng hoảng sợ.
“Chủ biên, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Trần Tiểu Kiều, cô bay ra ngoài vũ trụ đúng không? Nếu điện thoại không dùng nữa thì tặng cho người nghèo đi.”
Lời nói đầy thuốc súng của biên tập viên khiến tôi cảm thấy sai sai.
“Ngủ tiếp đi, cô còn muốn ngủ nữa không, cô có biết cư dân mạng bây giờ đang mắng cô đạo văn, mắng đến thảm như thế nào rồi không hả?”
“Đạo văn?? Tôi không có.”
Tôi nhìn vào đường link mà biên tập viên gửi cho tôi và run rẩy nhấp vào nó, đây là một bộ truyện thể loại tổng tài có tên "Tổng tài bá đạo, anh không thể", cuốn sách mới được xuất bản được hai tuần.
Tôi nhanh chóng xem qua toàn văn, nhân vật chính hoàn toàn giống với tôi, chương cuối cùng cũng có câu "Chị dạy anh đi", giống y đúc.
Ngay sau đó tôi đã bị cư dân mạng làm thịt, một số lượng lớn email chửi thề đổ vào hộp thư của tôi, những cuốn sách có lượt đọc cao bị đánh giá một sao, khu vực bình luận tràn ngập những lời chửi rủa.
“Biên tập viên, tôi không có đạo văn, tôi đã làm việc với chị năm năm rồi, chúng ta còn cùng nhau thảo luận trước khi viết bộ truyện này mà.”
Tôi nhanh chóng nói trong tin nhắn thoại..
Biên tập viên: “Đừng hoảng hốt, diễn đàn đã sắp xếp để xem xét và phân xử, kết quả cuối cùng sẽ được công khai. Họ sẽ không bao giờ tha thứ cho những tác giả đạo văn.”
Cả ngày hôm nay tôi bị treo trên hot search, trên mạng chỗ nào cũng nói "Tác giả Trần Kiều đạo văn của Cố Thiếu Đại Lão, cốt truyện hoàn toàn bị thay đổi, đúng là có tay thì cái gì cũng dám làm".
Tôi không dám mở hộp thư của mình, tôi không dám đọc cuốn tiểu thuyết mà tôi đã viết bằng cả tâm huyết của mình.
Tôi ngồi trước máy tính cả buổi chiều, biên tập viên không trả lời cho tôi cho đến tối.
Biên tập viên: “Kiều, đây là hợp đồng chấm dứt hợp tác của diễn đàn, ký vào đây đi, sau đó bộ truyện sẽ phải bị gỡ xuống.”
Nhìn thư chấm dứt hợp đồng do biên tập viên gửi đến, tôi như lọt vào hầm băng, chấm dứt hợp đồng? Đây không phải là tự thừa nhận rằng tôi đã đạo văn sao?
“Tôi không ký tên, tôi không đạo văn.”
Biên tập viên: “Kiều à, có một số việc tôi bất lực, tôi chỉ là một biên tập viên bán thời gian nhỏ bé, theo công ty nói, đối phương bên kia có bối cảnh rất lớn, lại là tác giả lớn có hàng triệu người hâm mộ, chúng ta hãy chờ cho cơn bão đi qua, thay tấm áo mới, bút danh cũng vậy, trên mạng sẽ không ai nhận đâu.”
Tôi thẫn thờ nhìn lá thư chấm dứt hợp đồng trên máy tính, trong lòng nổi lên bao sự không cam lòng.
Dưới áp lực, tôi đã đăng đề cương, bản nháp và thậm chí tất cả các bằng chứng về việc thiết lập nhân vật lên diễn đàn.
Trên diễn đàn náo động, cư dân mạng tinh tường như Sherlock Holmes, căn cứ manh mối suy luận dòng thời gian, kỹ thuật viết, chứng minh tôi vô tội.
Ngay khi tôi thở phào nhẹ nhõm, bài tôi đăng đã bị diễn đàn bắt phải xóa và tôi bị chặn đăng bài luôn.
Tôi đã nhanh chóng đăng ký tài khoản mới và đăng lại, nhưng đã bị xóa và chặn lại hai giờ sau đó.
Ngay sau đó, diễn đàn đã đưa ra một thông báo, làm rõ sự vô tội của Cố Thiếu Đại Lão và thừa nhận hành vi đạo văn trá hình của tôi, chấm dứt hợp đồng do hành vi vi phạm hợp đồng, tôi sắp phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ.