Đi Mát Xa Bị Chồng Cảnh Sát Bế Lên Đồn

Chương 3


4 tuần


03.

“Đã khuya rồi, em muốn ăn gì?”

Khi giọng nói từ tính của Trần Chính Trạch truyền đến, tôi sợ đến mức bấm tắt điện thoại và ngoan ngoãn trả lời.

“À... về nhà ăn đi.”

“Được, chờ anh lái xe qua đây.”

Trần Chính Trạch nhìn tôi, rồi chạy đi lấy xe với nụ cười trên môi.

Nhìn bóng lưng cao thẳng của anh, tôi thấy choáng váng.

Trong xe, tôi ngồi trên ghế phụ lái khô khan mân mê điện thoại.

Biên tập viên đang gào trong WeChat, nói rằng tôi đã sáu ngày không cập nhật chương mới rồi, nếu không đăng chương mới nữathì fan sẽ chém tôi mất.

Tôi nhanh chóng trả lời cô ấy.

“Được rồi, nguồn cảm hứng đã cạn, tôi lại chưa từng trải qua tình yêu nam nữ nên chẳng có tí hứng thú gì cả.”

Sau vài giây, giọng nói của biên tập viên trực tiếp vang lên.

“Kiều Kiều, đừng trì hoãn nữa. Nam nữ yêu nhau không phải là chuyện đương nhiên sao? Chúng ta hãy thành thật với nhau đi. Buổi tối cô cứ kéo chồng mình cùng nhau cá nước thân mật thì còn sợ gì không có cảm hứng nữa.”

Giọng nói vô tư của biên tập viên lấp đầy toàn bộ chiếc xe, tôi đỏ mặt và điên cuồng nhấn nút tắt tiếng.

Nhưng đã quá muộn.

Tôi ngượng nghịu nói.

“Em... em viết tiểu thuyết.”

“Anh biết.”

Tôi nhìn đèn hậu của chiếc xe phía trước nhấp nháy, sau một hồi giằng co, tôi lại nói.

“Thực ra, biên tập viên chỉ nói đùa thôi.”

“Anh biết.”

Vào giờ cao điểm, xe cộ đông đúc, đường vào trung tâm thành phố bất ngờ kẹt xe, ùn tắc cả một đoạn dài.

Kỹ năng lái xe của Trần Chính Trạch rất tốt, anh ấy luôn bình tĩnh chặn lại khi những chiếc xe khác muốn chen hàng.

“Thật sự thì... kỹ năng của anh rất tốt đó.”

Anh đột nhiên quay đầu nhướng mày nhìn tôi, nhàn nhạt nói.

“Em chưa có thử, đừng nói lung tung.”

“Không cần thử, em thấy rồi mà.”

Trần Chính Trạch đạp phanh gấp làm xe chúng tôi suýt chút nữa tông vào đèn hậu của xe phía trước, anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt biến thái, đợi khi tôi nhận ra thì đã muộn.

Vỡ mồm rồi, tôi đang nói cái gì mà hỗn thế.

Tôi đang nói về kỹ năng lái xe, không phải bất cứ điều gì khác.

Nhìn thấy sự bối rối của tôi, Trần Chính Trạch bật cười thành tiếng, giọng nói của anh ấy rất hay, phát ra từ lồng ngực săn chắc, đầy hấp dẫn và dịu dàng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play