Buổi sáng hôm nay sau khi nhóm của Đổng Kiến Thiết rời đi thì Cố Lập Đông trực tiếp nói tình huống của nhà mình với đồng chí nữ Hà Ngọc Yến. Anh cảm ơn đối phương đã để mắt đến bản thân nhưng điều kiện của nhà mình thật sự không tốt, anh khuyên vị đồng chí nữ kia nên tìm một gia đình khác tốt hơn.
Không ngờ đối phương lại trực tiếp từ chối, cũng tỏ vẻ có chuyện gì ngày mai gặp mặt tiếp tục nói. Tiếp theo đối phương lôi kéo một bác gái đi trước.
Thật ra nhìn thấy đối phương vậy mà còn muốn tiếp tục với bản thân. Trong lòng Cố Lập Đông lại nổi lên cảm xúc mừng thầm đáng xấu hổ.
Nghĩ đến đây Cố Lập Đông cho bản thân một cái tát. Trong lòng anh âm thầm quyết định ngày mai nhất định phải nói rõ ràng với đồng chí nữ người ta, miễn làm chậm trễ người ta.
Một vai chính khác của sự kiện là đồng chí Đổng Kiến Thiết, sau khi hắn rời khỏi tiệm cơm quốc doanh thì trực tiếp chạy về nhà chị gái.
Hôm nay là cuối tuần, hắn được nghỉ, chị gái cũng nghỉ. Vì vậy bác gái Trịnh dựa theo thói quen bình thường dìu già dắt trẻ chạy đến nhà của con gái. Đương nhiên chuyện xem mắt gặp phải tình huống bất ngờ thất bại nên Đổng Kiến Thiết trực tiếp đi đến nhà chị gái. Hắn không ngồi xuống ghế mà trực tiếp đứng ở đó kể rõ ràng quá trình xem mắt cho mẹ nghe.
“Bà mối quá tức giận nên trực tiếp đi về trước. Mẹ, cái này mẹ đã biết rồi đúng không? Không phải con trai của mẹ không thích tìm vợ.”
Từ sau khi chồng chết bác gái Trịnh dựa vào công lao chồng hy sinh nên hoành hành nhiều năm không có đối thủ ở nhà máy máy móc. Chỉ có người khác bất lợi chứ không có chuyện bà ta chịu thiệt thòi.
Chỉ cần nhìn mỗi cuối tuần bà ta đều dìu già dắt trẻ chạy đến nhà con gái ăn cơm ké là biết người này không phải là một người tốt.
Bây giờ nghe con trai nói, bà ta rất tức giận, vỗ cái bàn một cái: “Tên Cố Lập Đông này được lắm, vậy mà dám cạy góc tường con trai mẹ. Quả nhiên là con hoang có mẹ sinh nhưng không có ba mẹ nuôi dưỡng.”
Đổng Hồng Mai bận việc ở trong phòng bếp cửa dựng nghe thấy tiếng mẹ ruột gầm lên, sau khi cô ta đi vào hỏi rõ tình huống thì cũng tức giận đến dậm chân.
Hai mẹ con sôi nổi quyết định chờ một lúc nữa sau khi ăn cơm trưa xong thì quay về đại tạp viện tìm Cố Lập Đông tính sổ.
Ngay cả em trai tám tuổi của Đổng Kiến Thiết là Đổng Kiến Dân cũng nhảy nhót lung tung tỏ vẻ phải báo thù cho anh ba.
Đổng Kiến Thiết nhìn người nhà quan tâm bản thân như vậy, cuối cùng cũng nuốt xuống cảm giác nghẹn khuất kia. Nhưng hắn bắt đầu nhớ lại cảnh tượng vị đồng chí nữ kia đưa lưng về phía bản thân và đi về phía Cố Lập Đông trong buổi sáng xem mắt. Hắn luôn có loại cảm giác nghẹn khuất thắng lợi đã nắm chắc cuối cùng biến thành thất bại.
***
Một đầu khác, Hà Ngọc Yến ra khỏi tiệm cơm quốc doanh đã bị thím Ngũ lôi kéo bắt đầu lải nhải.
“Yến Tử à! Con làm như vậy thì thím làm sao nói rõ với mẹ của con đây! Người đồng chí nam họ Cố kia có vết sẹo rất đáng sợ! Con còn không biết địa vị của người ta đã bước lên nói muốn hẹn hò với người ta. Con……”
Nói tới đây, thím Ngũ vỗ đùi: “Đều do thím mà…… Sớm biết vậy thím không nên dẫn con đi……”
“Thím, thím……”
Hà Ngọc Yến kiên nhẫn để thím Ngũ phát tiết cảm xúc xong, lúc này cô mới nhỏ giọng nói: “Cái này thím không cần lo lắng. Vị đồng chí Cố kia là người tốt. Con sẽ nói chuyện rõ ràng với mẹ của con.”
Người ta có lòng tốt giới thiệu đối tượng với cô, Hà Ngọc Yến đương nhiên không phải là người không biết tốt xấu. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Thím Ngũ vừa nghe thì ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Hà Ngọc Yến, bà muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài: “Haizz, thím không hiểu suy nghĩ của người trẻ tuổi các con. Nếu con muốn hẹn hò với vị đồng chí kia thì con phải nói rõ ràng với mẹ của con trước.”
“Vâng ạ……”
Hai người cứ im lặng như vậy mà đi về, mới vừa đi đến nhà ngang thì nghe thấy giọng nói ồn ào nhốn nháo.
“Ai da, thím Ngũ. Hai người đi xem mắt về rồi sao?”
Một người sống ở dưới lầu giữ chặt thím Ngũ. Thím Ngũ vừa nghe người ta hỏi như vậy theo bản năng biết không thể nói rõ được vì vậy bà trực tiếp hỏi lại: “Đừng nói cái này nữa. Tại sao trong tòa nhà náo nhiệt như vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người nọ vừa nghe thím Ngũ nói thì lập tức vứt câu hỏi vừa rồi của bản thân ra sau đầu, ngược lại lớn tiếng mà nói: “Chị không biết à! Mới vừa rồi bác gái Cận ở lầu ba và con gái Lệ Lệ của bà ta xách bao lớn bao nhỏ trở về. Bà ta thét to ở cổng lớn nói con gái của bà ta đi xem mắt đấy.”
Nghĩ đến bộ dáng khoe khoang vừa rồi của bác gái Cận, người thím nói chuyện bĩu môi.
Người ở trong mấy tòa nhà ngang này đều là công nhân viên chức của nhà máy thực phẩm. Nhà ai mà không biết chút tính kế kia của bác gái Cận và con dâu cả nhà họ Hà. Hôm nay nhìn bộ dáng kiếm lời quá mức kia của bác gái Cận, ai nhìn mà không cảm thấy chói mắt chứ.
Hà Ngọc Yến đứng ở bên cạnh nghe thấy mấy cái này, cô nhịn không được bắt đầu tò mò: Chỉ mới qua một ngày mà bác gái Cận đã tìm được đối tượng cho Lý Lệ Lệ rồi à?
Cô cẩn thận tránh nhóm người tốp năm tốp ba thảo luận trên mảnh đất trống dưới lầu rồi bay thẳng lên trên lầu. Chưa tới lầu hai thì cô đã nghe thấy bác gái Cận lớn giọng giữa cầu thang: “Ai da, mọi người không biết à! Lần này Lệ Lệ nhà tôi có vận may lớn. Chị nhìn xem, chị nhìn xem……”
Hà Ngọc Yến nhìn qua vừa vặn thấy bác gái Cận đang cầm hộp bánh Kinh Bát Kiện* khoe ra: “Đây chính là Kinh Bát Kiện đắt nhất của Quế Anh Trai. Nhìn bánh ngàn lớp này, nhìn xem bánh hoa táo tàu này…… chậc chậc! Thật sự làm người khác nhìn là muốn ăn……”
(*Kinh Bát Kiện: là một loạt tám món tráng miệng Trung Quốc được tạo ra bởi nhà bếp Hoàng gia nhà Thanh. Đó là một sự cải tiến trên loại bánh ngọt truyền thống của hoàng gia được gọi là 'bánh ngọt lớn'.)
“Bác gái Cận, bác lấy cái này ra là định chia cho tụi con ăn sao? Cảm ơn nha!”
Một bóng dáng nhỏ gầy chạy ra như tia chớp, lấy ra mấy cái bánh trong hộp điểm tâm kia của bác gái Cận. Sau đó chia cho mấy đứa trẻ đang xem náo nhiệt ở xung quanh.
Mấy đứa nhỏ ở xưởng thực phẩm ăn vặt tương đối nhiều. Nhưng bình thường chúng đều ăn vật liệu thừa của nhà máy sản xuất dư lại. Có ai đã ăn cái bánh đắt như vậy đâu nên chúng lập tức cầm lấy bánh nhét cả cái bánh vào trong miệng.
Từ lấy bánh đến nhét vào trong miệng, toàn bộ quá trình không vượt qua một phút. Bác gái Cận còn đắm chìm trong việc tìm được con rể giàu có nên không kịp phản ứng lại.
Chờ khi thấy bánh ngọt trong hộp mất hơn phân nửa, bà trừng mắt chuẩn bị mắng chửi người.
Hà Ngọc Yến thấy vậy lập tức xuất hiện ở trước mặt đứa trẻ đầu tiên lấy bánh, vui tươi hớn hở mà nói: “Bác gái Cận, dì cũng thật hào phóng. Đại Bảo, cái bánh này ăn ngon không?”
Cái miệng của Đại Bảo còn đang chuyển động, cậu bé thấy cô út trở về mừng rỡ híp mắt lại gật đầu mạnh.
Mấy phụ huynh khác có con được chia ăn bánh cũng phản ứng lại. Từng người đi lên vây quanh bác gái Cận bắt đầu chúc mừng. Bộ dáng vui vẻ hớn hở nhưng trong lòng âm thầm vỗ tay cho con nhà mình. Bác gái Cận khoe khoang như vậy, ai có thể chịu nổi chứ. Đặc biệt là hai ngày này sau khi bọn họ nhìn ra được bản chất của bác gái Cận.
“Cô…… Cô……”
Bác gái Cận bị những hàng xóm lâu năm vây quanh, những lời nói mắng chửi người đó chỉ có thể nghẹn trong ngực không phun ra được. Cũng may, bác gái Cận cũng nhớ tới mục đích khoe khoang cuối cùng của bản thân. Bà nhịn không được cười ha ha: “Không phải chỉ là một chút bánh ngọt sao? Nhìn mấy đứa trẻ gấp gáp chưa kìa. Ngày thường mọi người cũng đừng keo kiệt quá, trẻ con phải cưng chiều bằng không đi ra ngoài thì sẽ bị người ta nói là kiến thức hạn hẹp.”
Nói tới đây, bác gái Cận phát hiện biểu cảm của mọi người xung quanh bắt đầu khó coi, lập tức dùng một hơi nói xong những lời mà mình muốn nói: “Trong nhà ngang này chỉ có tôi là yêu thương con gái nhất. Nhìn xem tôi tìm được đối tượng tốt cho con gái. Không cần xuống nông thôn không nói, con rể còn nói sau khi kết hôn sẽ tìm một công việc cho Lệ Lệ nhà tôi. Đến lúc đó gia đình vợ chồng công nhân viên, thật tốt!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lời này vừa nói ra khiến biểu cảm của những người xung quanh lập tức thay đổi.
Phải biết rằng gần đây tổ dân phố bắt đầu tuyên truyền khắp nơi chuyện tôn vinh việc xuống thôn. Trong nhà ngang này của bọn họ có mấy đứa trẻ phù hợp với yêu cầu xuống nông thôn. Gần đây mỗi người đều tìm cách để con cái ở lại trong thành phố.
Lúc này nhà của bác gái Cận vốn chẳng mấy tiếng tăm trong nhà máy vậy mà có thể tìm được con rể có năng lực như vậy à? Ngay lập tức ánh mắt mọi người nhìn về phía bác gái Cận trở nên khác đi.
Người vừa rồi còn muốn mắng bác gái Cận sôi nổi bắt đầu khen: “Ai da, mẹ của Lệ Lệ, chị đây là gặp được vận may gì thế? Người con rể này của chị làm ở đơn vị nào vậy? Có thể giới thiệu một người cho Phân Phương nhà tôi không?”
Người này nói xong, người kia lại nói con trai nhà mình.
Hà Ngọc Yến nhìn thấy bộ dáng thay đổi sắc mặt của hàng xóm cũng không cảm thấy bọn họ dối trá gì. Chủ yếu mọi người đều là công nhân bình thường, cũng chẳng có biện pháp khác. Người yêu thương con cái mình, vì con cái mà chịu bỏ đi tự tôn cũng là chuyện bình thường.
Bác gái Cận thấy mọi người cúi đầu như trong tưởng tượng của mình, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn.
Hà Ngọc Yến đứng ở kia nhìn bộ dáng kia của đối phương, cô biết bà ta sắp không nhịn được nữa rồi.
Quả nhiên không quá vài phút, bác gái Cận chậm rãi nói ra: “Haizz, lại nói tiếp, mọi người chắc là cũng nghe nói đến người con rể này của tôi rồi.”
Nói tới đây, bác gái Cận cố ý dùng khóe mắt liếc Hà Ngọc Yến.
Hà Ngọc Yến thấy vậy thì trong lòng có suy đoán.
Mẹ Hà vẫn luôn đứng trước cửa nhà xem náo nhiệt sắc mặt dần trở nên khó coi.
Người xung quanh thông minh một chút cũng bắt được manh mối.
Giây tiếp theo bác gái Cận có bộ dáng tiểu nhân đắc chí, ngẩng đầu tuyên bố: “Chính là đồng chí Bao Lực đấy! Vị đồng chí này thật sự không tệ. Ba mẹ đều là vợ chồng công nhân viên không nói, căn nhà lại lớn. Còn có thể sắp xếp công việc cho Lệ Lệ nhà chúng tôi……”