Mua xong túi xách, hàng hóa trên tay đã quá nhiều, bốn người bàn bạc rồi quyết định tìm một chỗ để ăn trưa.
Đúng lúc đó, Thái Chiêu Đệ đã lén đến tìm để nói chuyện.
“Yên tâm, chúng tôi sẽ không tiết lộ chuyện của cô ra ngoài, càng không nói về chuyện này với người trong khu nhà chung.” Vừa thấy Thái Chiêu Đệ, Hà Ngọc Yến đã nói ngay câu này.
Chuyện năm đó, giờ xét ai đúng ai sai cũng không có ý nghĩa gì. Năm đó Thái Chiêu Đệ không một lời từ biệt mà bỏ đi, để lại gia đình và con cái là hành vi vô trách nhiệm. Mấy năm qua cô ta cũng không gửi tin tức gì về cho nhà họ Hồ, chứng tỏ không hề lưu luyến cuộc sống ở thành phố Bắc, nói nhiều cũng chỉ là lãng phí thời gian.
Thái Chiêu Đệ nhìn Hà Ngọc Yến, cô không thay đổi nhiều so với mấy năm trước, rồi lại chạm vào khóe mắt đầy nếp nhăn của mình. Mấp máy môi hồi lâu, cô ta khẽ nói: “Cảm ơn, tôi vất vả lắm mới có được cuộc sống ổn định như bây giờ nên không muốn có chuyện gì làm phiền. Gia đình tôi có người đã ra tù. Các cháu tôi đã tìm tôi mấy năm nay rồi, không thể để họ biết tin tức về tôi được.”
Hà Ngọc Yến nhìn Thái Chiêu Đệ đang cố gắng giải thích với mình, cô cảm thấy không có gì đáng để nói, “Cô không cần giải thích với tôi. Chúng ta nói đúng ra chỉ là đã từng là hàng xóm một thời gian thôi.”
Thái Chiêu Đệ nói: “Cô vẫn nói chuyện nhanh gọn như xưa. Tôi muốn hỏi thăm hai đứa con của tôi bây giờ thế nào rồi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play