Sau khi ăn xong một bữa cơm mang đậm hương vị đặc trưng của Quảng Châu, hai vợ chồng cũng không hỏi gì nhiều mà chỉ trò chuyện với Hứa Linh về lịch trình của ngày mai.
Ở đây, nhà nào cũng ở nhà cấp bốn. Cánh cửa nhà của Hứa Linh đang mở. Chẳng mấy chốc, rất nhiều anh em họ của Hứa Linh đã chạy tới thăm. Cố Lập Đông nói vài câu với vợ sau đó tụ tập với anh em nhà họ Hứa và bắt đầu trò chuyện.
“Cuối cùng thì anh chồng nhà cậu cũng đi rồi. Giờ mình nhìn anh ấy vẫn thấy hơi sợ.”
Vừa nãy khi Cố Lập Đông đi khỏi, Hứa Linh liền thở phào nhẹ nhõm khiến Hà Ngọc Yến cười phá lên.
Đúng vậy, Hứa Linh và Lư Đại Nữu rất buồn cười, khi không có Cố Lập Đông, họ gọi anh là anh rể, nhưng khi có anh thì họ lại luôn miệng bảo mình thấy hơi sợ. Mỗi lần nghe những lời này, Hà Ngọc Yến đều thấy thú vị.
“Anh ấy chỉ có vết sẹo ở khóe mắt thôi, tính tình rất tốt.”
Hứa Linh: “Sáng nay anh hai của mình nhìn thấy anh rể từ xa, còn nói anh rể trông không giống người bình thường.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play