Giải Lâm vừa về đến nhà, hắn cầm một chồng ảnh chụp hiện trường vụ án mạng mới ra lò từ tổng cục mang về mà ném lên bàn trà phòng khách, sau đó thì một tay mở cúc áo khoác, còn tay kia vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, không vội vàng hỏi tình huống cụ thể của Nhậm Cầm, mà là xác nhận sự an toàn của cô ấy trước tiên: “Trước khi nói thì hãy trả lời một câu hỏi của tôi đã, nơi cô đang ở bây giờ an toàn chứ?”
Câu nói này giống như một viên thuốc an thần, Nhậm Cầm khóa trái cửa lại, đang trốn trong phòng nghỉ chật hẹp của nhân viên: “An toàn, bây giờ tôi đang đi làm.”
Lúc này Giải Lâm mới hỏi tiếp chủ đề vừa rồi: “Đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi cô nói có người theo dõi cô, ai đang theo dõi cô?”
Ngón tay của Nhậm Cầm nắm chặt vào mặt sau lưng điện thoại, nhớ lại cảnh tượng đáng sợ tối hôm qua mà đã nhìn thấy bằng mắt mèo, với bóng dáng màu đen đứng che dù ở bên kia con đường dài vừa rồi, trong một lúc cô ấy không biết nên nói thế nào, nói rằng người họ Trì ở tầng trên là một tên biến thái, ba giờ sáng không ngủ mà lại đi dạo trước cửa nhà cô ấy… Liệu anh Giải có tin cô ấy hay không?
Trong lúc cô ấy đang suy nghĩ, thì đúng lúc có một vị khách bước vào tiệm.
Cuối cùng thì Nhậm Cầm đành phải vội vàng nói: “Tối nay tan làm tôi có thể đến nhà anh không, lúc đó tôi lại nói cho anh nghe, giờ trong tiệm có khách đến rồi.” Cô ấy sợ Giải Lâm sẽ từ chối, cho nên nhỏ giọng nói thêm một câu: “… Tôi có hơi sợ.”
Giải Lâm cố ý an ủi cô ấy, cho nên đã hạ giọng xuống, để giọng nói càng thêm “Khiến người ta mơ mộng”: “Được, mấy giờ cô tan làm, nếu cô thấy tiện thì tôi lái xe đến đón cô.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT