Tuy Nhậm Cầm vừa mới chuyển đến đây không bao lâu, nhưng đã trang trí căn hộ rất ấm cúng, thoát khỏi phong cách của căn hộ mẫu được trang trí kỹ càng nhưng lại lạnh lẽo và trống rỗng, trên bệ cửa sổ phòng khách được phủ thêm một tấm thảm lông xù, có một màu sắc ấm áp yên bình. Kể cả trên cánh cửa khép hờ ở sau lưng cô ấy, cũng treo một vật trang trí ở trên tay nắm cửa, trên đồ trang trí treo một chuỗi tua rua.
Nhưng sau khi Nhậm Cầm nói ra câu “Tôi sống một mình”, thì Trì Thanh chỉ cảm thấy ánh trăng chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào khiến cả căn phòng trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Khe cửa tối đen như mực giống như con quái vật đang im lặng, lại lặng lẽ mai phục sau lưng Nhậm Cầm.
“Meo.” Bánh Bánh vẫn cảnh giác mà ngồi xổm bên chân Nhậm Cầm.
Còn có con mèo mà anh không thích lắm này, trông cũng không được ổn cho lắm, dường như nó rất căng thẳng, cho nên lông trên người hơi dựng lên, do có thể cảm thấy khó chịu và bất an.
Trì Thanh cũng để ý thấy hôm nay tóc của Nhậm Cầm cũng buộc rất rối, một lọn tóc dính sát ở sau gáy, dưới đôi mắt có quầng thâm hơi đen, trên ống tay áo còn dính một chút vết bẩn nhà bếp không rõ ràng lắm.
Trạng thái tinh thần của cô ấy quả thực không được tốt cho lắm, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT