"Con dao là tôi trộm."
Cậu bé tên đầy đủ là Lý Khang, cậu ngồi trên chiếc ghế đối diện phòng thẩm vấn, đồng phục học sinh quá lớn bao lấy cả người cậu, ống tay áo có một dính một mảnh màu tối, đó là vết máu mà vừa rồi cậu ta không cẩn thận dính vào.
"Cái trước cũng vậy, tôi và Tiểu Lương (cậu bé cửa hàng tiện lợi) là bạn bè, tôi thường xuyên đến tìm cậu ấy chơi. Tôi biết cửa hàng tạp hóa không lắp camera theo dõi, cho nên tôi trộm dao, cậu ấy cũng sẽ không chú ý." Cậu ta thậm chí còn biết tầm quan trọng của việc không để lại tin tức: "Nếu tôi để lại ghi chép mua hàng, mọi người sẽ rất dễ dàng tìm thấy tôi."
"Có thể là bởi vì tôi đã giết quá nhiều nên mèo hoang dần dần không còn tụ tập ở nhà máy nữa. Ngày đó tôi tay không trở về từ nhà máy thì thấy cửa sổ nhà bà Vương không đóng, con mèo nhà bà ấy lại ghé vào cửa sổ. Lúc bắt mèo điện thoại di động rớt, tôi không kịp nhặt."
"Tôi biết nếu để điện thoại di động rơi ở hiện trường thì mọi người nhất định sẽ tìm thấy tôi, mà tôi không thể nào vô duyên vô cớ xuất hiện ở nhà bà ấy, cho nên tôi lấy đi bức tượng gỗ trên tủ."
"Tại sao lại chọn mèo?... Bởi vì mèo nhỏ như em trai."
Cho dù là Lý Khang bị bắt tại trận nhưng cậu ta vẫn không để lộ vẻ khẩn trương. Bởi vì cậu ta vẫn còn đang trong tuổi dậy thì nên trên mặt cậu ta mọc một mụn trứng cá, một khuôn mặt rất bình thường, nhìn qua không có bất kỳ khác biệt gì so với vô số học sinh ngồi ở trong phòng học. Nhưng lời cậu ta nói ra lại khiến cho Lý Quảng Phúc đang hô to ‘không thể nào là con trai tôi được, ở đây nhất định là có hiểu lầm’ ở bên ngoài tấm kính cũng dần dần trở nên im lặng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play