Triệu Tuyên cảm thấy bản thân là một người anh minh đại nghĩa, hai chữ ‘càn quấy’ không hề liên quan tới hắn.
Nghe vậy Triệu Á và thái tử đều không nhịn được muốn cười.
“Được, được, được, ngươi không có, ngươi tự hiểu bản thân ngươi là được rồi.” Thái độ Triệu Á có lệ, nâng chén với hắn: “Vậy kính vị Duệ vương tài giỏi này một ly.”
Triệu Tuyên uống xong, thái tử lại nhanh chóng rót đầy, hỏi hắn: “Hôm nay ngươi đem chuyện Triệu Uyển nói cho ngươi đều kể hết với phụ hoàng, nếu lòng dạ Triệu Uyển ác độc, sai ngươi sau lưng kiếm chuyện với ngươi thì sao?”
“Nàng dám!” Triệu Tuyên chưa nói lời nào, Triệu Á đã lên tiếng phản bác: “Hoàng huynh cho rằng hôm nay ta nói như vậy với phụ hoàng là có ý gì? Cho dù phụ hoàng không muốn động tới Triệu Uyển thì trong lòng cũng sẽ lưu ý đến nàng ta, nếu nàng ta thông minh thì đừng đụng đến lão tam, chỉ cần nàng dám động, không chừng cái đầu của mình cũng không giữ được.”
Triệu Tuyên đá Triệu Á một cái: “Đừng có kêu ta kiểu đó.” Nghe cứ kỳ quái gì đâu.
Triệu Á liếc mắt nhìn hắn, chỉ chỉ ly rượu nói: “Ngươi uống hết thì ta không gọi nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play