Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe lời thật lòng từ hoàng đế, Triệu Á vẫn cảm thấy khổ sở, cảm thấy đáng thương cho chính mình.
Hắn ta nhắm mắt, bi thương nói: “Nhi thần tình nguyện chính mình không phải là nhi tử của người, hoặc là lúc trước ngài nên nhẫn tâm ban chết cho nhi thần mới đúng.”
“Trẫm đã nghĩ tới, nhưng hoàng hậu nương nương đã cầu tình cho ngươi.”
“Cho nên nhi thần phải cảm kích hoàng hậu nương nương đúng không?” Triệu Á nhếch mép cười, lạnh lùng nói: “Không, nhi thần không cảm kích bà, không chỉ vậy, nhi thần còn rất hận bà.”
Mặc kệ hoàng đế tức giận, tự mình nói: “Bà ấy nuôi dạy nhi thần giống như huấn luyện chó vậy, làm đúng thì thưởng cho vài khúc xương, làm sai thì đem hạ nhân bên cạnh nhi thần ra đánh chết, trước kia nhi thần cảm thấy phụ hoàng là người anh minh thần võ, rất vui khi là con của ngài, lại tức giận vì hành động của nương mình, hiện giờ nhi thần không nghĩ như vậy, nhi tử của mình mỗi ngày sống như thế nào ngài đều không biết, lại ban phát ân huệ cho nhi tử của người ta, thánh quân bất quá cũng chỉ như vậy thôi.”
“Làm càn!”
“Nhi thần đúng là làm càn. Nếu không ngài đánh chết nhi thần đi, nhi thần không thể làm trò khóc lóc trước mặt ngài được, chỉ vì muốn ngài nhất thời mềm lòng, liền làm chiều chuyện chỉ mong nhận được một cái liếc mắt từ ngài. Nhi thần không còn nhỏ, ngài cũng không cần đứa con trai này, nhi thần cũng không coi mình là hoàng tử, coi như nhi thần là thần tử trong triều của ngài đi, vậy xin hỏi hoàng đế bệ hạ, lời thần nói lúc nãy không đúng chỗ nào? Người kia chỉ là nữ nhi của tiên thái tử, bên ngoài thì phô trương thanh thế, bên trong thì lén lút đối với trữ quân khoa tay múa chân, ai cho nàng lá gan đó? Đó là làm trò trước mặt Tông Nhân Phủ, thần xin hỏi lại, thần có tội gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT