Trong lòng còn vướng bận về chuyện của người trong lòng nên Dương Duyệt Chi không hề hay biết, hôm sau phụ thân y cho y một ‘niềm vui bất ngờ’.
“Ngài nói cái gì?”
Sáng sớm tinh mơ đã bị Dương Tuân gọi vào thư phòng, hôm qua Dương Duyệt Chi ngủ trễ, còn đang mơ mơ màng màng, bị câu nói của Dương Tuân ‘tuổi con không còn nhỏ nữa, trong phòng cũng nên có người’ làm cho tỉnh cả ngủ.
“Con rống cái gì mà rống?” Dương Tuân cũng ngủ không ngon, may mắn bệ hạ biết nhà ông có chuyện vui cho nên đã cho ông 3 ngày nghỉ ngơi.
Ông bị tiếng rống của Dương Duyệt Chi làm cho giật mình, trách cứ: “Đã bao lớn rồi mà không có chút trầm ổn nào hết, về sau thành gia lập nghiệp mà cứ bộp chộp như vậy thì còn ra thể thống gì?”
Dương Duyệt Chi nghe câu nói của ông mà nổi da gà, Cái gì mà kêu trong phòng nên có người? Cái gì mà thành gia lập nghiệp?
Y chuẩn bị lên tiếng hỏi, liền nhìn thấy ánh mắt phụ thân vô cùng nặng nề, vẻ mặt rất nghiêm túc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play