Thái tử trộm liếc mắt nhìn biểu tình của hoàng đế, thấy ông đang nghiêng mình cùng ba người kia nói chuyện, thái tử ghé sát vào Triệu Tuyên nói: “Ngày đó phụ hoàng ra đề hỏi bọn họ bá tánh cần nhất là cái gì? Thám hoa Trịnh Bằng Phi đáp là lương thực, nói dân dĩ thực vi thiên. Bảng nhãn Tào Sóc đáp là cần minh quân, bá tánh ngu muội, chỉ có quân chủ thánh minh mới có thể khiến cho cuộc sống của bá tánh sống tốt, chỉ có Trạng nguyên Dương Duyệt Chi đáp là cần tiền, tiền có thể giải quyết được đại đa số phiền phức của bá tánh.”
Triệu Tuyên nghe vậy có chút buồn cười, tưởng tượng cảnh Dương Duyệt Chi nói có sách mách có chứng, lý lẽ hùng hồn chứng minh bá tánh cần tiền như thế nào, hình ảnh đó đúng là khiến người ta không khỏi bật cười.
Hắn hỏi thái tử: “Chỉ vì đáp án này của y mà phụ hoàng phong cho y làm Trạng nguyên sao?”
“Phụ hoàng khen y tuổi nhỏ lại dám nghĩ dám nói, liền cho y trúng giải tam nguyên. Dương gia có song Trạng nguyên đúng là một giai thoại.”
Hoàng đế bệ hạ luôn biết giúp người có thiện tâm, nhưng tiền đề là Dương Duyệt Chi trả lời câu hỏi không quá tệ.
Triệu Tuyên nói: “Phụ hoàng chắc chắn không nghĩ đến Dương Duyệt Chi sẽ trả lời như vậy đâu.”
Thái tử cười nói: “Đệ không biết đâu, phụ hoàng nghe câu trả lời xong cũng ngạc nhiên, lúc y trả lời vẻ mặt rất nghiêm túc, còn nói cái gì mà người nhân từ lấy tiền làm gốc, có thể cứu đói không thể cứu lạnh, có thể cứu lạnh không thể cứu bệnh, có thể cứu bệnh không thể cứu nghèo, bá tánh đều có nhu cầu, biện pháp duy nhất chính là tiền, nói một đống lớn cuối cùng lại vòng trở về, nói mọi nhà có thừa tiền, nghĩa là quốc gia giàu có, giàu có đi liền với thịnh thế, thịnh thế ắt có minh quân.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT