Thánh chỉ nhậm chức đã hạ, Triệu Tuyên vốn dĩ tính toán ngày hôm sau sẽ đi nhậm chức, lộ mặt một chút, bằng không cứ kéo dài, chỉ sợ có người dâng tấu sớ đòi mắng hắn.
Kết quả trước khi đi ngủ quên nói với An Bình, để An Bình gọi hắn rời giường, cho nên lúc mở mắt ra mặt trời đã lên cao.
Thôi vậy…để ngày mai rồi nói!
Có lẽ đã lâu rồi mới có một giấc ngủ ngon, có lẽ hôm nay lúc thức dậy vừa vặn thấy được cảnh xuân, Triệu Tuyên khó có được cảm thấy nhàn hạ thoải mái, quyết định ra ngoại ô du ngoạn ngắm hoa.
Ngoài kinh thành có một mảnh rừng đào, nghe nói vốn là do người vùng khác đến đây mưu sinh, kết quả tích lũy năm này qua tháng nọ, rừng đào càng ngày càng lớn, dần dần trở thành nơi để du xuân.
Rất nhiều quý nhân ăn không ngồi rồi ở kinh thành thường tới đây.
Triệu Tuyên lần đầu đến nơi này, trước kia hắn không thích học đòi văn vẻ này nọ, so với ngắm hoa thưởng cỏ, hắn càng thích nuôi ngựa cưỡi ngựa, ra ngoài đi săn, thích các thể loại vận động đầy sức sống hơn.
Có thể thấy tuổi càng lớn càng thích yên tĩnh là sự thật.
Nghe nói hắn muốn ra ngoài dạo, An Bình vui vẻ hoan hô, vương gia lười biếng ở trong phủ lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu ra ngoài.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT