Trong văn niên đại ta vừa học vừa ăn dưa

Chương 2


4 tháng


“Đây là những thanh niên tri thức của thôn bọn tôi sao?”

Triệu đại đội trưởng nhìn sáu người trước mặt, đầu lập tức to ra.

 

Trước đây thanh niên tri thức đến thôn bọn họ đã nhiều hơn các thôn khác, bây giờ lại đến thêm sáu người nữa, phải sắp xếp sao đây…

 

Cán bộ xã cũng hơi xấu hổ, dù sao họ đều biết nơi mấy người này đến không phải quá khó khăn, mới đặc biệt phái người đưa đến, thật sự đắc tội thì cũng phiền phức.

 

“Triệu đại đội trưởng, tôi theo chỉ đạo bên trên, đưa những thanh niên tri thức này đến tiếp thu đào tạo từ bần nông và trung nông, người đến chỗ các ông nhiều, điều này chứng tỏ các ông được công xã coi trọng!”

 

Lời hay ai chả nói được.

 

Năm nào Triệu đại đội trưởng cũng nghe, năm nào cũng nhận, đã quen rồi, cũng đâu thể làm khó cán bộ.

 

Ông nhìn mấy thanh niên trắng trẻo này, trong lòng thở dài, lại là những người không thể làm gì được.

 

“Được rồi, tất nhiên chúng tôi biết, nghe theo lãnh đạo thôi.” Ông xua xua tay, bảo mấy thanh niên tri thức lên xe bò.

 

“Đại Tráng, đi thôi.”

 

Người thanh niên lái xe bò vung vung cái roi, bánh xe gỗ chuyển động, bụi đất bay lên Tiền Lị ở phía sau không kịp che bị bụi hất lên đầy mặt.

 

“Khụ khụ!”

 

Cô ta chưa kịp tức giận, đã bị xe bò lắc lư đến suýt chút nữa phun cả cơm trưa ra, rồi quay đầu lại nhìn thấy cứt trâu trên đường, mặt Tiền Lị tái đi, lập tức nôn ra.

 

Triệu đại đội trưởng nghe thấy tiếng thì bảo Đại Tráng dừng lại, hỏi: “Không sao chứ?.”

 

Tiền Lị nôn đến khó chịu, không nói được gì.

 

Vân Linh thấy thế lấy trong túi ra một viên kẹo thuốc, đây là do cô tự làm, có tác dụng trị nôn mửa rất tốt, trước khi đi cô đã làm một ít để trong hộp sắt rồi mang theo bên người.

 

“Ngậm cái này vào, uống thêm mấy ngụm nước, từ từ thôi.”

 

Tiền Lị thấy viên kẹo màu đường nâu thì cho vào miệng không chút suy nghĩ.

 

Thuốc vừa vào miệng, đã cảm nhận được vị mát lạnh của bạc hà hòa quyện với vị ngọt của đường, không đắng nhưng cũng không phải rất ngọt, ngậm một lúc Tiền Lị đã không thấy khó chịu nữa.

 

Cô ta nhỏ giọng nói cảm ơn, mặt hơn đỏ, không còn kiêu căng như trên xe lửa.

 

Triệu đại đội trưởng thấy cô ta không sao thì bảo tiếp tục lên đường.

 

Nhưng Bạch Lợi An lại bảo nghỉ một lát rồi hẵng đi: “Vừa rồi Lily rất khó chịu, chúng ta nghỉ một lát đã, có vội lắm đâu.”

 

 Tiền Lị ngược lại không muốn dừng, nếu nán lại trên đường một lát cô ta sẽ càng cảm thấy khó chịu hơn, thà đến nơi sớm để nghỉ ngơi. Có điều cô ta vừa mở miệng đã cảm thấy mùi phân trâu bay vào, nên không kịp ngăn cản.

 

Triệu đại đội trưởng tức giận liếc cậu ta, nghiêm khắc nói: “Đón các cậu ở nhà ga đã là buổi chiều rồi, từ huyện về đến trong thôn, dù xe bò có nhanh thì cũng phải mất đến ba tiếng. Mọi người đã tan tầm, các cậu còn phải dọn dẹp chỗ ở, buổi tối có thể ngủ mấy tiếng còn không biết đâu.”

 

“Các cậu muốn nghỉ ngơi thì tôi sẽ không cản, dù sao chúng tôi tan tầm cũng không có việc gì làm.” Ông hút một hơi thuốc, tỏ ra thờ ơ, không muốn quản.

 

Bạch Lợi An nghẹn họng, thấy mấy người xung quanh không nói giúp mình, hừ lạnh một tiếng, tắt lửa giận.

Vân Linh đứng ra giảng hòa, lấy mấy viên kẹo thuốc ra chia cho mọi người: “Nếu khó chịu thì ngậm một viên, chúng ta đến sớm nghỉ ngơi sớm một chút.”

 

Không ai phản đối, xe bò an toàn về đến thôn, vừa lúc thôn dân tan tầm.

 

“Triệu đội trưởng, về rồi à!”

 

“Ui, mấy người này da thịt mềm mịn, xuống ruộng sẽ phải chịu khổ rồi.”

 

“Mau về nhà nấu cơm đi, năm nào chả có thanh niên tri thức, có gì mà xem.”

 

“Nói sao đây, người trong thành phố đúng là khác, nhìn mấy người đó xem, đẹp thật!”

 

Một thím chỉ và mấy người Vân Linh Tiền Lị, nhìn họ như nhìn khỉ.

 

Tiền Lị cúi đầu xuống, có chút ngại ngùng, còn Chử Tùng Lam cùng Vân Linh lại rất hào phóng để cho bọn họ nhìn.

 

Thiệu Hoa ngẩng đầu liếc Vân Linh, có vẻ khá ngạc nhiên vì cô thích nghi rất tốt.

 

Triệu đại đội trưởng duỗi cổ hô to:“Tất cả về nhà đi, mau về nấu cơm, đừng cản đường!”

 

Một đám người tản ra.

 

Rất nhanh đã đến khu dành cho thanh niên tri thức.

Vân Linh nhìn ngôi nhà ngói xanh duy nhất trong thôn, có chút bất ngờ.

 

Triệu đại đội trưởng giới thiệu: “Đây vốn là từ đường trong thôn, sau đó thôn bị bọn quỷ xâm lược tàn sát, trong thôn chả còn lại bao nhiêu người cho nên bị bỏ hoang. Người trong thôn bây giờ, hầu như đều là người thôn khác chuyển đến vào mấy năm nạn đói.  Sau đó chỗ này liền thành nơi cán bộ ở khi đóng quân, vì vậy tất cả đều là phòng đơn không phải là phòng cho nhiều người.”

 

“Phía trước chính sảnh các cậu không dùng được, nhóm thanh niên tri thức khác đều ở nhà ngói phía sau, phòng nào cũng có giường đất. Giờ đang đầu thu chưa cần dùng đến, nhưng các cậu nên tích nhiều củi một chút để mùa đông dùng. Cũng may mảnh đất này gần chân núi, các cậu nhặt dùng cũng tiện.”

 

Phía sau chính đường là bốn dãy nhà ngói, tổng cộng có 20 phòng, hai bên còn có mảnh đất trống lớn, một số khoảng rất nhỏ trong đó đã được mấy phòng khác rào lại làm đất trồng rau và ngũ cốc thô của riêng họ.

 

Triệu đại đội trưởng vừa đi vừa giới thiệu: “Ở đây đã có tổng cộng mười bảy thanh niên tri thức, có tám người đã kết hôn với người trong thôn, nên không ở khu này, còn dư lại 11 phòng, các cậu tự chọn đi.”

 

Ông vẩy tẩu thuốc, sau khi nói qua tình hình lại nói thêm một câu: “Hoàn cảnh gia đình của thanh niên tri thức đến thôn chúng tôi, tôi đều biết rất rõ, nhưng nếu đã đến thì phải chăm chỉ làm việc, người dù lợi hại đến đâu đều phải xuống ruộng làm việc. Nếu mà gây chuyện thị phi thì đừng trách tôi không khách khí.”

 

Hình như cảm thấy bầu không khí quá nghiêm túc, ông thở dài, kiên nhẫn giải thích nói: “Mấy năm trước có một thanh niên tri thức, sau khi đến đây thì không làm việc, cả ngày chỉ đi trộm cắp. Còn mập mờ dây dưa với mấy nữ đồng chí trong thôn, sau đó bị xã viên tố cáo với công xã, mấy ngày sau đã bị đưa đến nông trường cải tạo, bây giờ vẫn chưa được ra. Nghe nói nhà cậu ta cũng ở thủ đô đó.”

 

Triệu đại đội trưởng thật sự không còn gì để nói với những thanh niên tri thức này, không gây rắc rối cho ông đã tốt lắm rồi.

 

“Được rồi, các cậu tự chọn phòng đi, có việc gì thì đến căn nhà lớn gần ngã ba trong thôn tìm tôi.”

 

Triệu đại đội trưởng rời đi không chút do dự.

 

Chử Tùng Lam chọc chọc Vân Linh, hỏi: “Cậu muốn sống ở đâu? Hai chúng ta ở cạnh nhau, an toàn hơn chút.”

 

Vân Linh không có ý kiến gì về vấn đề này. con gái ở cạnh nhau đúng là an toàn hơn sống một mình.

 

“Tôi muốn ở căn cuối cùng phía bắc kia.” Tính cô khá trầm tĩnh, phía bắc đó gần chân núi nhất, đặc biệt yên tĩnh.

 

Cô có thể rào một ít đất phía sau để trồng rau và thảo dược, sau đó làm một cái cửa sau đi ra sau núi cũng rất tiện.

 

Chử Tùng Lam gật đầu, chỉ vào căn bên cạnh đó nói: “Vậy được rồi, tôi sẽ ở bên cạnh phía đông của cậu, hai ta đi thôi.”

 

Tiền Lị tai thính nghe thấy các cô trao đổi, suy nghĩ một chút rồi lập tức đi theo, chiếm căn bên cạnh Chử Tùng Lam.

 

Bạch Lợi An không chút suy nghĩ đã đi đến căn đối diện cô ta.

 

Thiệu Hoa bình tĩnh bước đến căn cuối cùng phía nam, chính là căn đối diện với Vân Linh.

 

Còn lại một nam thanh niên đến từ Thượng Hải, tên Vệ Quốc Khánh, dáng người cao to dữ tợn, nhưng tính cách rất trầm lặng, dọc theo đường đi không nghe cậu ta nói được mấy câu. Cậu ta thấy mọi người đều ở cùng một chỗ thì cũng không suy nghĩ nữa, chiếm luôn căn đối diện với Chử Tùng Lam.

 

Sáu người đều sống trong hai dãy phòng phía bắc, vạch ra ranh giới rất rõ ràng với nhóm thanh niên tri thức cũ.

Trần Lương người chủ sự bên phía tây kia tan tầm về nghe thấy tiếng động thì cũng không đi qua xem, mà ăn uống xong mới đi đến hỏi cho có là có cần giúp đỡ hay không.

 

Bạch Lợi An tán gẫu với anh ta vài câu, hai người như vừa gặp đã quen, nhiệt tình thân thiết, không rảnh quan tâm đến người khác.

 

Vân Linh nhìn căn phòng chỉ có 40m vuông, phòng ngủ của một gia đình bình thường ở nông thôn gần như đều lớn như vậy.

 

Căn phòng này dùng để nghỉ ngơi, ăn uống, học tập, không có nhà vệ sinh. Muốn đi thì phải đến nhà vệ sinh công cộng trong thôn, nhưng căn phòng này vẫn rộng hơn nhà ống trên thành phố rất nhiều.

 

Tuy nhiên đang sống trong tứ hợp viện, đổi sang ở loại nhà này, Vân Linh vẫn phải thở dài, thầm nghĩ phải nhanh chóng làm quen thôi!

 

Hoàng hôn cuối chân trời chiếu ra khắp nơi, ráng đỏ bao quanh núi, như thể đốt cháy toàn bộ ngọn núi.

 

“Ánh bình minh không ra khỏi cửa, ánh nắng chiều chiếu xa ngàn dặm. Ngày mai là một ngày tốt.”

 

Vân Linh hít vào một hơi mùi rừng núi, lẫn trong đó là mùi khói củi khi nấu ăn, yên tĩnh bình yên, lại không mất đi khói lửa nhân gian, mọi thứ yên tĩnh như hồ nước, hoàn toàn không sóng gió và hỗn loạn như trong thành phố.

 

Trái tim bất an của cô cũng hơi bình tĩnh lại.

 

Chỉ khi bản thân sống tốt, trong nhà mới không phải lo lắng và sẽ không gây thêm phiền phức cho họ.

 

Vân Linh dựa vào cửa sổ nhìn dãy núi xa xa, tự nhủ thật khẽ: “Tất cả đều phải sống tốt.”

 

Cô vực dậy tinh thần, bỏ bọc đồ xuống, mượn Tôn Thiến - thanh niên tri thức cũ cái chổi với giẻ lau, bắt đầu dọn dẹp bụi bặm trong phòng. Nhưng bụi trên giường đất quét mãi cũng không sạch, Vân Linh nhớ vừa rồi đến phòng Tôn Thiến thì thấy trên giường cô ấy có trải một lớp thảm rơm, trong lòng cũng đã có tính toán.

 

Cô phải đến chỗ đại đội trưởng một chuyến.

Lúc ra cửa vừa hay gặp Thiệu Hoa cũng đang đóng cửa, vì không thân nên cũng chỉ cười xem như chào một cái rồi đi.

 

Thiệu Hoa đang định nói gì đó, nhưng lại thôi, vẻ mặt có chút chán nản.

 

Vân Linh thuận đường gõ cửa phòng Chử Tùng Lam, hỏi cô ấy: “Tôi muốn đến chỗ đại đội trưởng hỏi xem có thể tìm người xây cái bếp lò với đặt mua một ít đồ dùng gì đó hay không, cậu có muốn đi cùng không?”

 

Chử Tùng Lam đang lo sau này phải nấu nướng thế nào đây, đúng là buồn ngủ có người đưa gối đến, dứt khoát đồng ý: “Cùng đi!”

 

Thấy Vân Linh xách theo một túi đồ, cô ấy cũng lấy một cân đường trong túi quần áo ra.

 

Có đồ dễ bảo người làm việc hơn!

 

Tiền Lị nghe thấy tiếng động bên này cũng vội vàng chạy tới hỏi, sợ các cô sẽ bỏ mình lại “Các cô muốn đi đâu?”

 

Chử Tùng Lam không ưa cái kiểu đại tiểu thư của cô ta lúc trên xe lửa nên không trả lời.

 

Vân Linh nhìn ra cô bé này tuy kiêu ngạo nhưng vẫn rất ngây thơ, nhìn cái kiểu phải xuống nông thôn mà vẫn kiêu căng thì biết không có tâm nhãn, nhưng không có tâm nhãn không có nghĩa là nhân phẩm tốt, có điều cô vẫn tốt bụng nói một câu: “Chúng tôi muốn đến chỗ đại đội trưởng hỏi xem có thể đặt mua ít gia cụ không.”

 

Sau khi trải qua chuyện trên xe bò, Tiền Lị dù kiêu ngạo cũng phải cúi đầu, bây giờ cô ta như một con chim non mới sinh, rất cảm kích viên đường của Vân Linh. Cảm thấy cô là người tốt, có thể đi theo.

 

“Tôi muốn đi với các cô.” Sau đó nhìn sắc mặt hai người, thật cẩn thận hỏi “Được không?”

 

Vân Linh cảm thấy đi cùng cũng không sao, có khi đại đội trưởng thấy nhiều người sẽ giúp đỡ chút ít.

 

“Vậy cô chuẩn bị chút quà đi, không cần nhiều, chủ yếu mang tiền theo rồi chúng ta cùng đi.”

 

Tiền Lị lập tức quay về cầm nửa túi kẹo sữa thỏ trắng ra, ngoan ngoãn đi theo phía sau hai người, một tấc cũng không rời.

 

Khi ba người ra khỏi khu thanh niên tri thức, nhìn thấy xa xa Thiệu Hoa đang đi phía trước, đi thêm một lúc mới phát hiện hình như họ có chung một đích đến.

Tiền Lị vui vẻ vẫy vẫy tay: “Đồng chí Thiệu! Anh cũng đến nhà đại đội trưởng sao?”

 

Trong tay bốn người đều xách theo đồ, không ai đi tay không.

 

Vân Linh nhìn một chút, hình như anh ta cầm là lá trà.

Thiệu Hoa nhìn Vân Linh trước, sau đó mới gật đầu với Tiền Lị: “Chúng ta cùng nhau đi.”

 

Bốn người tìm được nhà đại đội trưởng, lúc này Triệu Hữu Chí cũng đã cơm nước xong, đang ngồi trên ghế dài trong sân hút thuốc, thấy bọn họ đến thì khó hiểu: “Các cậu đây là?”

 

Thiệu Hoa: “Triệu đội trưởng, chúng tôi vừa mới đến đây, trời xa đất lạ, nghĩ lại thì ngài là đại đội trưởng nơi này, có việc gì tìm ngài chắc chắn không sai.”

 

Rồi, rắc rối đến.

 

Tay Triệu đại đội trưởng cầm tẩu thuốc gõ gõ, vẩy tàn thuốc, vẻ mặt vô cảm: “Vào nhà nói.”

 

Vợ Triệu đại đội trưởng thấy bốn người họ đi vào, mắt dừng lại trên đồ bọn họ cầm trong tay, lập tức cười tức phụ thấy bọn họ bốn cái tiến vào, đôi mắt trước dừng ở bọn họ trong tay đồ vật thượng, tức khắc cười chào: “Lão Triệu a, đây đều là những thanh niên tri thức nhỏ hôm nay mới đến sao?”

 

Triệu Hữu Chí biết tính vợ mình, vội vàng đuổi bà vào trong bếp: “Đi đi đi, rót chút nước ấm vào bình đem ra đây.”

 

Ngô Xuân Lệ bĩu môi, bà tuy yêu tiền nhưng sẽ không làm bất cứ điều gì trái với nguyên tắc, bình thường đúng là bà có nhận quà của người khác, giúp người ta giới thiệu công việc nhưng sẽ không làm hỏng việc lớn.

 

Bà vẫn nhiệt tình tiếp đón bọn họ: “Các cháu ngồi đi, để tôi đi rót cho mọi người ấm nước nóng.”

 

 

Vân Linh cười trả lời: “Phiền thím rồi.”

 

Đại đội trưởng thấy Ngô Xuân Lệ vào bếp mới hỏi: “Nói đi, các cậu có chuyện gì?”

 

Thiệu Hoa mỉm cười đúng mực: “Thật ra cũng không phải việc gì lớn, chỉ là hôm nay dọn dẹp phòng mới phát hiện thiếu rất nhiều dụng cụ sinh hoạt. Bàn chải, chổi chiếc, giường chiếu gì cũng không có, bếp lò và cửa phòng đều cần phải làm. Nên chúng tôi muốn đến hỏi đại đội trưởng xem trong thôn có người làm mấy cái đó hay không, chúng tôi sẽ trả tiền công.”

 

Những người này không thiếu tiền, tiền công cũng không hết mấy đồng.

 

Triệu đại đội trưởng nghĩ, đúng là không phải việc gì lớn, những thanh niên tri thức trước kia cũng đều đến tìm ông, là vợ ông giúp đỡ sắp xếp.

 

Ông gọi vợ ra: “Bà nói với bọn họ đi, tính thế nào thì tính.”

 

Thím Ngô trừng ông một cái, không phải vẫn đến tay lão nương à.

 

Sau đó lấy tay ra đếm đếm: “Thợ xây tốt nhất trong thôn chúng ta là lão Lưu, lát nữa thím dẫn các cháu đi tìm hắn, hắn cẩn thận sẽ không lừa gạt. Còn bện chiếu thì mấy thím có thể làm cho các cháu, mỗi người phải có hai tấm chiếu, các cháu đều là những đứa trẻ được nuông chiều đặt một cái sợ là sẽ bị cộm. Còn mùa đông cũng phải treo một tấm thảm rơm trước cửa để che bớt lạnh, ít nhất cũng phải ba cái rồi.”

 

“Mấy thứ như bàn chải hay chổi chúng ta cũng có thể làm. Còn nồi sắt với phích nước thì không tìm được, những thứ đó đều rất quý, trong nhà đều là đồ cũ.”

 

Chử Tùng Lam bổ sung: “Còn có tủ.”

 

Thím Ngô thẩm đột nhiên vỗ chân, nói thêm: “Đúng đúng đúng, nghề mộc thì tìm lão Vương, các cháu chỉ cần nói trước là cần cái gì, mấy ngày thôi là ông ta có thể làm xong, chỉ việc đến lấy thôi. Lát nữa thím dẫn các cháu đến gặp mặt cho biết, sau này tự các cháu có thể đến tìm ông ta.”

 

Mấy người bàn bạc, mười mấy phút sau thấy mọi thứ cần đều đã ghi đầy đủ, viết trên tờ giấy Thiệu Hoa mang theo.

 

Vân Linh gật đầu: “Thím, người xem giá cả thì như thế nào?”

 

Thím Ngô đếm đếm đốt ngón tay: “Trong thôn đều dùng trứng gà đổi, các cháu vừa đến chắc không có, chỉ có thể trả tiền công. Các cháu cũng không có nồi, không bao cơm được, tiền công sẽ nhiều hơn.”

 

“Bên lão Lưu thì ba đồng một người, lão Vương thì tính theo giá vật liệu và thủ công riêng. Chúng ta tổng cộng phải trả bốn đồng cho những thứ linh tinh là được, nhưng chậu thùng chén gì đó các cháu phải đến Cung Tiêu Xã mua, trong thôn không có ai làm.”

 

Thảm rơm bên ngoài bán không đến ba xu, bàn chải chổi chiếc gì đó cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng mấy người thím Ngô bện rất chặt, số lượng nhóm thanh niên tri thức cần cũng nhiều.

 

Tiền lương một ngày bây giờ của một công nhân cũng phải gần một đồng, nên giá này cũng không coi là cắt cổ.

 

Vân Linh cười trả tiền: “Vậy bây giờ thím rảnh, có thể dẫn chúng cháu đi tìm người được không?”

 

Bốn người bỏ đồ xuống, Triệu đại đội trưởng liên tục từ chối, khiến thím Ngô nhìn mà đau thịt.

 

Ông từ chối: “Việc sắp xếp cho các cậu là trách nhiệm của tôi, không cần tặng quà, chúng tôi cũng không thể nhận.”

 

Vân Linh lắc đầu, đẩy đồ qua: “Đại đội trưởng, lòng tốt của ngài chúng cháu nhận nhưng thím Ngô vẫn còn phải bận trước bận sau vì chúng cháu, cũng rất mệt mỏi, những thứ này tặng ngài là thím Ngô là điều đương nhiên.”

 

Cô thấy trên giường đất có mấy món đồ chơi nhỏ bằng gỗ, rồi khuyên: “Hơn nữa, đường đỏ và kẹo sữa này có thể để cho trẻ con ăn, lá trà thì ngài để uống hoặc chiêu đãi người khác, bánh ngọt thì để cả nhà cùng nếm thử, tất cả đều cần dùng.”

 

Ba người khác cũng gật đầu, chất đồ vào một chỗ, rồi đứng phía sau Vân Linh, vẻ mặt như “ Ngài nhận đi”.

 

Triệu đại đội trưởng nhớ đến đứa cháu ham ăn nhà mình, thím Ngô thấy ông có chút dao động, cũng nói thêm: “Ai u, đều là tấm lòng của mấy đứa nhỏ, không nhận cũng không tốt.”

 

“Vậy nhận đi, nhưng chỉ lần này thôi, lần sau không thể như vậy nữa.”

 

Đại đội trưởng thầm thở dài, nhận đồ rồi sau này nếu có việc chắc chắn phải chiếu cố một chút. Bà vợ ông nhiệt tình, nhưng ông biết nhóm thanh niên tri thức lúc trước không hề yên tĩnh.

 

Về sau sẽ còn bận rộn.

 

“Bà nó, bà dẫn bọn họ đi đi.” Triệu đại đội trưởng bất đắc dĩ xua xua tay.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play