Trong văn niên đại ta vừa học vừa ăn dưa

Xuống nông thôn


4 tháng


Cuối mùa hè, thủ đô, ga xe lửa Phục Hưng.

 

Vân Linh nhìn nhóm thanh niên nam nữ đeo bông hoa màu đỏ lớn xung quanh, vẫn chưa hoàn hồn lại từ việc phải về nông thôn.

 

Trong thế hệ này của Vân gia, trên cô có ba người anh họ, chỉ có một người con gái là Vân Linh, từ nhỏ cả nhà đã nâng trên tay mà sủng ái. Giờ thấy cô mười bảy tuổi đã phải đến tỉnh Cáp chịu rét chịu lạnh, bác hai Vân - một người đàn ông cứng rắn ở tuổi bốn mươi cũng có chút không chịu được.

 

Bác dâu hai - Lâm Hà cũng đang xách một cái túi đứng bên cạnh, sau khi kết hôn bác đã theo Vân Thịnh tuỳ quân, công việc cũng điều động làm cùng nơi với nhau, mới về thủ đô vào năm trước.

 

Cha mẹ Vân Linh đều là phần tử tri thức cấp cao trong ngành y, hiện đang bị giam trong tù.

 

Chi thứ ba của Vân gia chỉ có một đứa con, nên ngay khi Vân Linh tốt nghiệp cấp 3, Vân Thịnh đã đến chỗ thanh niên trí thức đăng ký cho cô xuống nông thôn.

 

Lâm Hà đưa cái túi trong tay cho cô, nhỏ giọng cẩn thận dặn dò: “Trong này có 500 đồng tiền và một ít phiếu quan trọng, đủ để con đến đó có một chỗ ở yên ổn, chỗ con gái ở phải thoải mái dễ chịu chút, con nên cất cho thật kỹ đừng làm mất, cũng đừng để người ta lừa gạt.”

 

Sau đó lại lấy một chiếc túi khác từ tay người con trai thứ hai - Vân Tri Dược, tiếp tục dặn dò: “Còn cái này là do mấy người bác cả con chuẩn bị, phiếu ta chuẩn bị cho con  hầu hết là phiếu công nghiệp, con mua cái phích nước hay nồi chảo gì đó mà dùng. Bác dâu cả con chuẩn bị rất nhiều phiếu vải, phiếu bông còn có phiếu gạo, tỉnh bên kia rất lạnh con đừng tiếc mà không dùng.”

 

Quá nhiều thứ, tuy Vân Linh không biết gì về củi gạo mắm muối nhưng vẫn biết những thứ này quý gia như thế nào.

 

Mặc dù Vân gia không thiếu tiền, của cải cũng giàu có, nhưng đột nhiên phải lấy ra mấy thứ này vẫn tốn rất nhiều công sức.

 

Vân Linh xuống nông thôn không cần cầm nhiều như vậy, liền nhanh chóng từ chối: “Bác dâu hai, không cần nhiều vậy đâu, chỗ thanh niên tri thức đã sắp xếp chỗ ở rồi. Vả lại, năm nay anh Tri Phi sẽ kết hôn, rất nhiều việc phải dùng đến tiền, nên tiết kiệm một chút.”

 

Vân Tri Phi là con trai lớn của bác hai, 16 tuổi nhập ngũ, bây giờ 22 tuổi đã là một tiểu đoàn trưởng, chuẩn bị kết hôn với Triệu Anh - con gái của đoàn trưởng, là một quân y cũng coi như môn đăng hộ đối.

 

Bác dâu hai dứt khoát đeo hai cái túi lên cổ cô:  “Anh cả con tự có tiền của mình, tiền trợ cấp của quân đội nhiều năm nay chưa có tiêu hết, nên việc cưới vợ không cần một đứa nhỏ như con phải nhọc lòng.”

 

Bác hai cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, tên nhóc thối đó tự có tính toán, những thứ này không nhiều. Khi đến nơi nhớ gửi điện báo cho chúng ta, để bác dâu cả gửi cho con một ít chăn bông dày, tay nghề làm chăn bông của bác ấy rất tốt.”

 

“Đúng đúng, chăn chị dâu cả làm rất chắc chắn.”

 

Vân Tri Dược cũng ra dáng anh trai, dặn dò mấy tiếng: “Em gái, khi đến đó tiền tài  không được lộ ra ngoài, ăn mặc giản dị một chút, gặp mấy thanh niên tri thức nam hay đàn ông nông thôn đều phải tránh xa ra. Núi cao đường xa, mấy người anh trai này không có cách nào để chống lưng cho em, chuyện gì cũng phải cẩn thận.

 

Ngoại hình của Vân Linh rất xinh đẹp, mới cấp 3 mà đã có không ít nam sinh trong đại viện theo đuổi, rước lấy rất nhiều phiền phức. Hết cách rồi, không thể yêu cầu một cô gái ngày nào cũng mang cái mặt nhem nhuốc đi học được, đúng không?

 

“Em biết rồi, anh họ ở trường học cũng điệu thấp chút, tình hình bên ngoài đang rất căng thẳng.”

 

Tình tình Vân Tri Dược rất nóng nảy nhưng anh chưa từng làm điều gì trái với nguyên tắc. Bởi cha anh là một người quân nhân cực kỳ hung dữ, luôn sẵn sàng dạy dỗ anh bằng gậy gộc hoặc bắt chạy bộ mười mấy km.

 

“Ở bên ngoài phải bảo trọng, cha mẹ con bên kia có lẽ sẽ bị đình chỉ công tác.” Bác hai hiểu thế cục bây giờ, nhưng ông vẫn ủng hộ việc đưa Vân Linh xuống nông thôn, dù sao thêm một phần bảo đảm là thêm một phần an toàn.

 

“Bác hai, không biết phải mất bao lâu con mới trở về, bên này vẫn cần người lớn trong nhà chăm sóc, nếu cha mẹ con có tin tức gì thì nhất định phải nói cho con biết.”

Vân Linh không lo lắng cho bản thân, cô không phải người sẽ chịu thiệt, nhưng cha mẹ là người thành thật, cô sợ hai người họ sẽ bị bắt nạt.

 

“Yên tâm. Ta không giúp được gì, nhưng vẫn còn bác cả con mà.”

 

Tiếng còi xe lửa vang lên, Vân Tri Dược vội vàng giúp cô cất hành lý lên đó, rồi lấy từ trong balo màu xanh quân đội của anh ấy ra một cái gói hàng, thừa dịp đang ít người đặt lên bàn chỗ cô ngồi.

 

“Tề Tiêu Tiêu bảo anh đưa cho em, nói em thích ăn đồ cô ấy làm, nên bảo anh mang đến cho em ăn trên đường đi, còn cảnh cáo anh không được ăn vụng.” Vân Tri Dược bĩu môi, thờ ơ lẩm bẩm: “Ai thèm chứ.”

 

Tề Tiêu Tiêu là bạn cùng lớp thời cấp 3 của bọn họ, là một quả ớt cay nhỏ, nóng tính như pháo nổ, cha cô ấy là đầu bếp đứng đầu của tiệm cơm quốc doanh ở thủ đô, rất nhiều nhân vật lớn đều khen ngợi tay nghề của ông.

 

Cô ấy kế nghiệp cha, làm bánh ngọt vừa đẹp vừa ngon. Nhưng lại không hợp với Vân Tri Dược, nếu hai người họ không có Vân Linh ở giữa hòa giải thì đảm bảo ba ngày cãi một trận nhỏ, năm ngày cãi một trận lớn.

 

“Anh họ, chuyển lời đến cô ấy hộ em, đợi cuộc sống bên kia ổn định em sẽ viết thư cho cô ấy.”

 

Vân Tri Dược miễn cưỡng đồng ý, cái tính nóng nảy của Tề Tiêu Tiêu, anh thật sự không chịu được.

 

Một nhà bác hai đứng bên ngoài vẫy tay, Vân Linh mím môi, cảm thấy rất khó chịu.

 

Sau những chuyện xảy ra với cha mẹ, vì không muốn mọi người lo lắng, Vân Linh luôn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng sợ hãi bất an thế nào thì chỉ mình cô biết.

 

Mấy người bác cả bác hai đã chuẩn bị rất nhiều phiếu, còn đưa cho cô một đống tiền và chăn đệm quần áo. Chú út thì bây giờ đang bị nhốt trong viện nghiên cứu không ra được, nhưng cũng nhờ người truyền tin ra để cô yên tâm. Chú út gần bốn mươi rồi nhưng vẫn chưa kết hôn, chỉ dồn toàn bộ tâm huyết vào sự nghiệp nghiên cứu.

 

Sau khi biết cô phải xuống nông thôn, chú còn muốn chuyển xuống viện nghiên cứu dưới đó để công tác.

 

Cả gia đình đều rất tốt khiến lòng cô ê ẩm.

 

Không muốn để người nhà nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, cô cố nhịn xuống, xua tay để bọn họ quay về, vội vàng hét vài câu: “Mọi người phải giữ gìn sức khỏe, đến nơi con sẽ viết thư về!”

 

Cô sợ nói thêm vài câu nữa họ sẽ phát hiện ra tiếng nức nở trong lời nói, may mà xe lửa đã rời đi, nếu không họ sẽ thấy cô đang khóc đến rối tinh rối mù.

 

Chia tay người thân bao giờ cũng buồn.

 

“Không sao chứ?”

 

Một chiếc khăn tay đưa đến trước mặt cô.

 

Vân Linh ngẩng đầu, là một cô gái tóc vặn sam, mặc bộ quân phục màu xanh lá cây, nước da ngăm đen, khuôn mặt khá sáng sủa.

 

Cô nhận lấy lòng tốt của đối phương, ngượng ngùng nói lời cảm ơn, định chốc nữa vào toilet giặt khăn trả lại cho cô ấy.

 

Cô gái này như đã quen, thấy cô ngừng khóc, mới nói chuyện: “Chắc đây là lần đầu tiên cậu rời nhà đi, lần đầu tiên đều như vậy.”

 

Vân Linh cười cười, hỏi lại: “Cậu không phải lần đầu tiên à?”

 

“Ha, cha mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, tôi được gửi nuôi ở nhà chú thím, luôn chạy nhảy khắp thôn, tôi còn từng một mình đi lên núi ra ngoài đảo đấy.”

 

Vân Linh kinh ngạc, cô gái này nhìn qua cũng chỉ trạc tuổi cô, vậy mà trời nam biển bắc đều đã đi qua.

 

“Vậy cậu thật sự đã đi rất nhiều nơi.”

 

“Ông ngoại tôi lúc trước thích trồng các loại thảo dược, khi còn sống ông đã đi rất nhiều nơi, nói là muốn nghiên cứu tập tính và nơi sinh trưởng của các loại thảo dược, tôi cũng đi theo. Sau này thì tôi đi một mình. Lần này cũng vậy, nghe nói vùng núi phía Đông Bắc có rất nhiều dược liệu quý hiếm, tôi xuống nông thôn sẽ có thể nghiên cứu.”

 

Bản tính thích thảo dược của người này rất khó khống chế, thường xuyên khoét rỗng túi của bản thân.

 

“Nói lâu như vậy, còn chưa giới thiệu về bản thân nữa, tôi tên Chử Tùng Lam.”

 

“Tôi tên Vân Linh.”

 

Mắt Chử Tùng Lam sáng lên: “Nhà cậu cũng trồng thảo dược sao?”

 

Vân Linh giải thích: “Cha tôi là bác sĩ tây y, mẹ tôi là trung y.”

 

“Chẳng trách tên của chúng ta đều là tên thảo dược, thật trùng hợp.” Chử Tùng Lam lại hỏi: “Cậu đi đến đâu?”

 

“Thôn Vĩnh Thắng huyện Tân tỉnh Cáp.”

 

Chử Tùng Lam vui mừng khôn xiết: “Tôi cũng đến đó!”

Vân Linh cũng cười, gặp được một người bạn hợp ý, tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

 

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo: “Thôn Vĩnh Thắng đúng là địa phương tốt.”

 

Hai người quay đầu lại thì thấy một thanh niên mảnh khảnh, thoạt nhìn có vẻ không chung thực. Hơn nữa trong lời nói của anh ta rõ ràng có vị chua, khả năng cao là người không dễ ở chung.

 

Có điều hai người cũng không định tranh cãi, chỉ coi như anh ta đang nói nhảm một mình.

 

Người thanh niên kia thấy không có ai để ý đến mình, trong lòng có chút xấu hổ, anh ta lại nói với một cô gái mặc áo màu đỏ: “Lily, cậu cũng ở thôn Vĩnh Thắng, vậy mà có thấy cậu ồn ào đâu.”

 

Tiền Lị liếc khuôn mặt xinh đẹp của Vân Linh một cái, có chút kiêu ngạo nói để cô nghe: “Cũng không phải địa phương gì tốt, đều là nông thôn cả thôi, không có gì đáng để khoe.”

 

“Vẫn là Lily có kiến thức rộng rãi.” Bạch Lợi An vội vàng tâng bốc.

 

Tất nhiên Vân Linh nghe thấy, nhưng cô luôn điệu thấp, không muốn xảy ra nhiều tranh chấp. Đến giờ cơm cô lấy đồ mà Tề Tiêu Tiêu cho ra

 

Tổng cộng có ba phần đồ ăn và hai cái túi.

 

Chuyến đi này phải mất vài ngày, Tề Tiêu Tiêu chỉ chuẩn bị một phần cơm nóng cho trưa hôm nay, nhiều hơn thì sợ sẽ thiu mất. Bây giờ trời lạnh, cô bỏ một túi sủi cảo đông lạnh ra, chờ đến tối cho nhân viên trên xe ít tiền bảo họ hâm nóng là được. 

 

Phần còn lại là bánh ngọt có thể để lâu, có bánh quy, bánh trứng, bánh hạt dẻ, còn có một ít bánh rán và dưa chua có thể ăn chống đói, đảm bảo no bụng suốt quãng đường đi.

 

Chử Tùng Lam nhìn thấy thì hâm mộ: “Người nhà rất với cậu.”

 

Tuy nói nhà có chút tiền của, nhưng bình thường đi đường làm sao có thể xa xỉ như vậy, có chăng chỉ mấy thứ như bánh rán màn thầu là đã tốt lắm rồi, còn lại phần lớn đều là lương khô.

 

Những người xuống nông thôn cơ bản là những người mà gia đình không thể sắp xếp công việc cho, nhưng nhìn đãi ngộ của cô gái này không giống như trong nhà không có việc làm hay là không được coi trọng.

 

Có điều Chử Tùng Lam luôn rất hào sảng, cũng không nghĩ nhiều, thoải mái ăn từng miếng bánh nướng và dưa chua.

 

Vân Linh ước lượng phần đồ ăn, chắc chắn rằng mình ăn không hết nhưng nếu để đến tối thì không thể ăn được nữa, vì thế nói: “Cậu có hộp đựng cơm không? Để tôi chia cho cậu một ít.”

 

Chử Tùng Lam sửng sốt, những món đó đều là món thịt a, sườn xào chua ngọt, gà nướng hành lá và tôm hầm.

Người bình thường đều luyến tiếc.

 

“Đừng đừng, cậu tự ăn đi, tôi thế này được rồi.” Chử Tùng Lam luôn nghiêm khắc với bản thân và khoan nhượng người khác, vội vàng cự tuyệt.

 

Vân Linh đành phải nói rõ: “Tôi ăn rất ít, ăn không hết để đó cũng hỏng mất, quá lãng phí, cậu chia sẻ giúp tôi một ít được không?”

 

Mặt khác, toàn bộ khoang này đều tràn ngập mùi thịt, đã có vài người nhìn sang bên này, cô ăn một mình thì quá phô trương rồi.

 

Chử Tùng Lam vẫn có chút ngại ngùng, lấy hộp cơm của mình ra, ngập ngừng nói: “Nếu không đợi cậu ăn không hết thì lại cho tôi sau nha?”

 

Cô ấy rất khỏe, sức ăn lại lớn, nên không tin có người không thể ăn hết thịt.

 

Vân Linh cười gắp thịt cho cô ấy, lắc đầu: “Sao có thể để cậu ăn đồ ăn thừa của mình được, thất đức quá rồi.”

Hai người ăn đến thích thú, nhưng có người lại thèm đỏ mắt.

 

Ban đầu Bạch Lợi An cảm thấy chiếc bánh bao to trong tay mình đã đủ ngon rồi, nhưng nhìn hộp cơm đầy đủ rau thịt của Vân Linh, lập tức cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Xuống nông thôn còn ăn ngon như vậy, một chút giác ngộ cũng không có.”

 

Nhưng anh ta không lớn tiếng trách móc, dù sao lý do này cũng không thiết thực.

 

Có rất nhiều người đỏ mắt, nhưng vừa mới lên xa, không ai muốn làm chim đầu đàn bắt phát súng đầu tiên.

 

Vân Linh cũng nhẹ nhàng thở ra, khi ở bên ngoài càng bình thường càng tốt. Nếu ngày nào cũng ăn như vậy, sớm muộn gì cũng bị người ta nhắm đến.

 

Chẳng bao lâu sau, những người ở ga mới đã lên xe, đám đông chen chúc vô cùng náo nhiệt.

 

Vị trí cạnh Vân Linh cũng có người ngồi, là một thanh niên trắng trẻo và tràn đầy sức sống, xách rất nhiều hành lý, nhìn thoáng qua thì cô biết tất cả đều là sách.

“Đồng chí, cô ngả người ra sau một chú, tôi sợ lúc đặt hành lý sẽ va vào cô.”

 

Vân Linh lùi lại, thầm nghĩ cũng khá cẩn thận.

 

Nhưng đối phương không giống người nhiệt tình, nói xong câu đó cậu ta không nói gì nữa.

 

Ngược lại Tiền Lị đối diện bỗng nhiên trở lên khách khí, chủ động mở miệng hỏi: “Đồng chí đến đâu vậy?”

 

Người thanh niên ngước mắt liếc cô ta một cái, giọng nói ôn hòa nhưng không nhiệt tình lắm: “Thôn Vĩnh Thắng huyện Tân tỉnh Cáp.”

 

Tiền Lị mừng rỡ cười tươi: “Thật trùng hợp, tôi cũng ở chỗ đó a!”

 

……

Thái độ này khác xa vừa nãy.

 

Cô ta lại hỏi: “Cậu là người ở đâu? Nghe khẩu âm thì là người thủ đô, nhưng sao lại lên xe nửa đường thế?”

Người thanh niên vừa sắp xếp đồ đạc vừa trả lời lấy lệ: “Có ít việc phải trì hoãn.”

 

Tiền Lị tựa hồ không nghe ra giọng điệu ngày càng lạnh nhạt của cậu ta, tiếp tục nói : “Về sau chúng ta là thanh niên tri thức ở cùng một chỗ, phải chăm sóc lẫn nhau. Đúng rồi, cậu tên gì?”

 

“Thiệu Hoa.”

“Cảnh xuân tươi đẹp? Tên hay a.”

 

Chử Tùng Lam không nhịn được, nhỏ giọng bật cười.

Vân Linh lập tức nhét một miếng bánh trứng vào miệng cô ấy để không phát ra tiếng, kẻo đụng chạm vào người khác, cãi nhau thì không tốt.

 

Trước mắt cô biết có ba nữ hai nam sẽ đến thôn Vĩnh Thắng, sau này khu thanh niên tri thức sẽ không nhàm chán.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play