Trong văn niên đại ta vừa học vừa ăn dưa

Chương 3


2 tháng


Chương 3: Khu thanh niên trí thức.

 

Trên đường, cả nhóm vừa đi bộ vừa trò chuyện, còn gặp được mấy người phụ nữ đi từ trên huyện về.

 

“Bà Ngô, bà đây là có việc gì vậy?” Một bà thím khoảng bốn mươi tuổi, trên quần áo có vài miếng vải vá lên tiếng hỏi.

 

Sau khi nhìn thấy bà ta thì vẻ mặt thím Ngô lạnh xuống đi, lạnh nhạt đáp: “Tôi đưa mấy cô cậu thanh niên tri thức đến chỗ lão Lưu đặt xây bếp.”

 

Bà thím họ Lý kia cười nói: “Chẳng trách lão Triệu nhà bà có thể làm đại đội trưởng, bà bận trước bận sau giúp đỡ không ít đâu.”

 

Năm đó, Triệu đại đội trưởng và kế toán Lý cùng tranh cử vị trí đại đội trưởng, thím Ngô đã giúp chồng mình tuyên truyền khắp nơi, thím Lý cũng làm vậy. Nhưng việc thím Lý hứa lợi ích cho vài nhà nếu bỏ phiếu bị công xã biết được, đó là khuyết điểm. Cuối cùng kế toán Lý không tranh cử  thành công, người trong thôn đều nói là bị vợ kéo chân sau.

 

Thím Ngô thờ ơ đến mức không thèm nhìn bà ta: “Việc đưa thanh niên tri thức đến nông thôn ở là chỉ thị của cấp trên, chúng ta là người nhà cán bộ không phải lên giúp đỡ sao? Còn bà đó bà Vương, bà nên nghe lời lão Lý nhà mình một chút, chúng ta làm vợ thì phải là hậu phương vững chắc của gia đình, phải hỗ trợ cho người đàn ông đứng đằng trước.”

 

Lời này không thể nghi ngờ chính là lôi chuyện cũ ra nói, nhưng rất hiệu nghiệm, mỗi lần nói đến chuyện này là thím Lý lại tắt tiếng.

 

Quả nhiên, thím Lý liếc bà một cái rồi tức giận bỏ đi.

“Hừ.”

 

Thím Ngô liếc theo bóng dáng bà ta, không nói thêm gì nữa.

 

Vân Linh thu mối quan hệ của hai người vào trong mắt, không bình luận gì, chuyển đề tài nói: 

 

“Thím, trong thôn chúng ta ngoài trồng trọt chăn nuôi ra, mọi người có công việc phụ nào khác không?”

 

Thím Ngô nghĩ, người nông dân còn có thể làm gì, có một số người thì lên núi săn thú rồi đem đến chợ đen bán, nhưng việc này không thể nói ra được. Cũng có vài nhà cầm lương thực trồng được đến trạm thu mua trao đổi nhưng cũng chả được bao nhiêu.

 

Bà lắc đầu: “Nông dân thì có việc gì khác chứ, trong thôn có một vài thợ mộc thợ ngói, nhưng ai lại muốn làm lộ tay nghề kiếm tiền của mình đâu. Mấy năm rồi người trong thôn chưa từng đổi đồ gì lớn cả, chỉ có mấy thanh niên tri thức các cậu là năm nào cũng có mới thôi.”

 

Như người xưa nói, dạy đồ đệ đói chết sư phụ, hầu hết những người thầy sẽ không truyền thụ lại tất cả tay nghề cho đồ đệ mình khi mà họ chưa già, việc này dẫn đến người bình thường học cũng chỉ học được da lông, muốn dựa vào đó để kiếm tiền nuôi gia đình là không thể.

 

Trong lòng Vân Linh biết điều đó.

 

Thật ra trước khi đến đây trong lòng cô đã có kế hoạch rồi, trên đường tình cờ còn gặp được Chử Tùng Lam, làm cho kế hoạch của cô có thêm một trợ lực.

 

Đất đai ở Đông Bắc màu mỡ, núi sâu rừng già có rất nhiều thảo dược, nếu có Chử Tùng Lam làm cùng thì bước đầu kế hoạch gieo trồng thảo dược có lẽ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, đợi các cô nghiên cứu và gây trồng ba đến năm năm rồi sẽ dạy cho thôn dân.

 

Coi như lần xuống nông thôn của một thanh niên tri thức như cô không tính là vô ích.

 

Vùng đất rộng lớn này chính là nơi cô tạo ra thành tựu.

Cô càng nghĩ càng vui vẻ, bước chân cũng uyển chuyển nhẹ nhàng hơn.

 

Thiệu Hoa bên cạnh thấy cô tự nhiên vui hơn, trong lòng càng thêm nặng nề, sao người này vẫn chưa nhận ra mình?

 

Mấy người từ nhà lão Lưu đi ra, đã thỏa thuận là ngày mai sẽ khởi công, họ lại nhanh chóng đi đến nhà lão Vương.

 

“Lão Vương!” 

 

Thím Ngô gọi vài tiếng rồi tự mình đẩy cửa đi vào, vừa đi vừa giải thích với bọn họ:

 

“Lão Vương đã hơn 60,  tai hơi nghễnh ngãng, bình thường đều có cháu trai Vương Thụ của ông ấy trông nom, hôm nay gọi lâu như vậy mà không thấy mở cửa chắc là đi ra ngoài rồi.”

 

Tuy tai lão Vương không tốt, nhưng tay chân lại rất nhanh nhẹn, hoa văn tủ quần áo đang khắc trong tay rất tinh xảo và lưu loát.

 

Vân Linh cố ý nói lớn một chút, sợ ông Vương không nghe thấy: 

 

“Ông Vương, chúng cháu muốn đặt làm mấy cái tủ.”

Lão vương gật đầu, sau đó còn nói lớn hơn nữa: “Đợi cháu trai tôi về cô nói với nó, tôi không biết chữ.”

 

Tất cả đồ nội thất đều sẽ có một chút hoa văn thiết kế, giao tiếp sẽ khá bất tiện, có Vương Thụ được xem là nửa người trong nghề thì sẽ nhanh hơn rất nhiều.

 

Mấy người họ đành phải chờ, trời sắp tối mới thấy Vương Thụ vác một thân là nước quay về, quần áo ướt sũng.

 

Thím Ngô vội bước đến, “Ai u” một tiếng: “Vương Thụ, cháu ra sông sao? Sao lại ướt hết thế này?”

 

Vương Thụ thật thà sờ gáy nói:

 “Thím Ngô, cháu muốn đi bắt vài con cá, bồi bổ cho ông nội.”

 

“Đầu thu nước đang dâng cao, cháu đừng ra sông nữa, nhà thím còn ít cá muối, đến đổi đi.”

 

Thím Ngô thật sự rất nhiệt tình, trong thôn có thể giúp gì thì sẽ giúp, đặc biệt là nhà ông Vương chỉ có hai ông cháu nương tựa nhau, mỗi lần có ai hỏi là bà lại giới thiệu đến đây, may mà ông Vương sống bằng nghề mộc nếu không sẽ rất vất vả.

 

Vương Thụ vội vàng cảm ơn bà, nói: “Thím Ngô, cháu đi thay quần áo rồi sẽ ra ngay.”

 

Khi cậu ta ra, Tiền Lị đã có chút mất kiên nhẫn, nhưng may mà không dở cái tính đại tiểu thư ra, chỉ là trên tay có mấy vết muỗi cắn sưng lên, ngứa đến mức cô ta không nhịn được gãi liên tục.

 

Vân Linh nói rõ các yêu cầu: “Tủ quần áo, tủ gỗ, kệ sách, tủ bếp, mỗi thứ bốn cái. Còn thùng (hộp) carton lớn và băng ghế dài thì lấy tám cái, ngoài ra tôi còn muốn làm một hòm thuốc dễ mang theo bên người, mỏng thôi đeo theo nhẹ nhàng là được.”

 

Oa——

Đây là vụ làm ăn lớn đó!!!

 

Trước khi đến thím Ngô cũng không ngờ bọn họ lại cần nhiều đến thế, sắp ngang với yêu cầu cưới gả ở nông thôn rồi.

 

Chử Tùng Lam nghe thấy cô muốn có hòm thuốc, cũng vội vàng bổ sung: “Tôi cũng muốn một hòm thuốc.”

 

Ngòi bút trên giấy của Vương Thụ dừng lại, sau đó ngập ngừng hỏi: “Các người chắc chắn muốn nhiều như vậy sao?”

 

Thu được tiền của lần này, một năm tới cậu ta và ông nội không cần phải nhận việc nữa.

 

Vân Linh nhìn những người khác, bọn họ đều gật đầu, liền nói: “Cậu cứ làm đi, chúng tôi có trợ cấp dành cho thanh niên trí thức, sẽ không thiếu tiền của cậu đâu.”

Trợ cấp của mỗi thanh niên trí thức là 250 đồng, chủ yếu dùng để bố trí lại nhà ở, số còn lại thì sử dụng cho tài liệu học tập, đi lại, lao động và đồ dùng sinh hoạt v.v…Những khu vực có nhiệt độ cao như Đông Bắc và Tây Bắc này thì còn có 30 đồng trợ cấp để mua quần áo mùa đông.

 

Nhưng hầu hết các thanh niên trí thức nhận được tiền đều gửi về nhà, rất hiếm khi họ tự cầm.

 

“Đây không phải vấn đề có tiền hay không.” Vương Thụ ghi chép chi tiết mọi thứ rồi  lại hỏi: “Có yêu cầu khắc hoa văn không?”

 

Mọi người đều muốn càng nhanh càng tốt, họ nhất trí tỏ vẻ: “Không cần, đơn giản nhất là được.”

 

“Đây là một số lượng lớn, khi tan tầm ông nội tôi sẽ làm cho mọi người, làm xong hết tất cả thì cũng phải mất đến nửa tháng.”

 

Tốc độ này đã rất nhanh, bọn họ không giục được nữa, đành phải đồng ý: “Được, các cậu cứ làm trước đi.”

 

Vương Thụ tính toán: “Ngoại trừ hai hòm thuốc, còn lại bốn người chia ra, mỗi người phải đưa cho tôi 50, hộp thuốc tính riêng là ba đồng.”

 

Thật ra vật liệu làm hòm thuốc có thể lấy gỗ thừa khi làm tủ quần áo, cho nên có thể tính rẻ hơn một nửa.

 

Thím Ngô nhìn hơn hai trăm đồng rơi vào nhà lão Vương, mới hoảng hốt nhận ra mấy người này thật sự dám tiêu tiền!

 

Những năm trước không phải không có thanh niên trí thức đặt làm tủ, nhưng chưa từng có ai đặt nguyên bộ nội thất cùng lúc cả. Có điều gỗ lão Vương dùng là gỗ tốt, giá cũng đã hết một nửa tiền rồi, cộng thêm phí thủ công, lợi nhuận cầm được chỉ có bốn mươi phần trăm.

Thím Ngô không phải người hay đỏ mắt, tuy chứng kiến họ giao dịch một số tiền lớn như vậy nhưng cũng sẽ không rêu rao ra ngoài.

 

Lão Vương trao đổi vài câu với cháu trai, rồi hơi ngạc nhiên nhìn bốn người, tay làm việc cũng nhanh hơn, khuôn mặt đầy nếp nhăn cười hớn hở, ông hẹn thời gian: “Nửa tháng sau đến đây lấy.”

 

Ra khỏi nhà lão Vương thím Ngô thật sự không thể nhìn được cách tiêu tiền như nước đó, nên đã nhọc lòng nhắc vài câu: “Thím biết các cháu có rất nhiều phí trợ cấp, nhưng các cháu mới đến nơi này nên không hiểu. Vụ thu hoạch mùa thu sắp bắt đầu, năm nay đại đội sẽ cho các cháu mượn lương thực nhưng cũng không nhiều, ngày mùa bận rộn ăn không đủ no, tiền của các cháu phần lớn sẽ dành để mua lương thực. Sang năm trừ đi số lượng năm nay mượn sẽ không còn nhiều lương thực nữa, bình thường nên tiết kiệm không nên tiêu tiền bừa bãi. Dù có khi trong nhà sẽ gửi tiền cho các cháu, nhưng trong tay lúc nào cũng phải có tiền có phải không?”

 

Mấy người Vân Linh đều được tiếp nhận chỉ bảo.

 

Bệnh dong dài của thím Ngô lại tái phát: “Nói đến vùng Đông Bắc này của chúng tôi là nơi tốt nhất trong cả nước. Nạn đói lúc trước có rất nhiều người đều chạy đến bên này, mặc dù cũng ăn không đủ no, nhưng so với những nơi khắc thì thật sự rất hiếm người chết đói.”

 

“Các thanh niên trí thức trẻ các cháu cũng coi như may mắn mới được phân đến đây, mùa đông lạnh nhưng chúng tôi cũng không cần ra khỏi cửa, trong phòng còn có giường sưởi, rất ấm áp!”

 

Lúc đoàn người trở về khu thanh niên trí thức, sau khi tắm tắm rửa rửa bận trước bận sau xong, mới coi như chính thức được nghỉ ngơi.

 

Vệ Quốc Khánh và Bạch Lợi An bối rối nhìn mấy người dọn đồ đạc.

 

Bạch Lợi An đi đến nhà Tiền Lị hỏi vài câu mới biết chuyện, còn trách móc nói: “Sao các cậu không gọi thêm tôi?”

 

Tiền Lị sờ sờ đuôi tóc, giọng điệu không tốt nói: “Lúc họ gọi tôi, cậu vẫn còn ở bên chỗ thanh niên trí thức cũ, thấy các cậu trò chuyện vui như vậy tôi còn tưởng đồng chí Trần Lương sẽ nói cho cậu biết.”

 

Nghe vậy, Bạch Lợi An không nói gì nữa.

 

Vệ Quốc Khánh hỏi thăm Thiệu Hoa rõ ràng, quyết định ngày mai lại đi, đêm nay tạm bợ trước một chút.

 

Màn đêm buông xuống, sao rải rắc răng đầy, khu thanh niên trí thức trở lên yên tĩnh.

 

Vân Linh nhìn cánh cửa không khóa, đành phải tìm một tấm ván gỗ sau nhà cài vào, rồi lấy mấy tờ báo cũ xin ở nhà Triệu đội trưởng rải lên giường để khỏi bụi bẩn, xong mới bắt đầu trải chăn đệm.

 

Bác dâu cả Thiệu Kỳ làm chăn đúng là rất mềm mại và dày dặn, vừa nhìn đã biết là dùng bông mới, vỏ chăn cũng là loại vải cotton nguyên chất màu xanh, vải này dùng làm áo sơ mi cũng được.

 

Vân Linh nghĩ ngày mai vẫn lên rút ra mấy thước vải thô cũ bọc ngoài mấy cái chăn bông mịn này mới ổn.

 

Cô dần chìm vào giấc ngủ với vô vàn suy nghĩ trong lòng.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play