Hứa Trác thấy hai người sánh bước tới gần, anh ta không ngờ Ninh Tuế và Tạ Ngật Thầm lại khá thân thiết, tiện thể anh ta cũng nhìn Nhinh Tuế nhiều hơn một chút.

Tạ Ngật Thầm vẫn đang nghĩ tại sao bạn trai của Hồ Kha Nhĩ lại chăm chú nhìn mình, vừa đưa tay ra, đối phương đã nóng lòng nói: "Chúng ta đã gặp nhau rồi."

Ngừng lại một chút, Hứa Trác lại nói thêm: "Lúc chơi bóng rổ."

Thực tế, họ chỉ gặp nhau có một lần như vậy, nhưng khi nói vậy, Tạ Ngật Thầm nhanh chóng nhớ lại, anh cong môi với đối phương: "Có ấn tượng."

Trương Dư Qua không ngờ anh và Hứa Trác lại có mối quan hệ như vậy, sau khi thái độ của Hứa Trác trở nên tốt hơn, trông anh ta dễ nhìn hơn hẳn.

"Hóa ra trước đây các cậu đã quen biết nhau, như vậy thì dễ rồi!"

Hồ Kha Nhĩ vui mừng khôn xiết, lại đảm nhiệm trách nhiệm giới thiệu, Tạ Ngật Thầm và Hứa Trác bắt tay nhau, rồi lại chào hỏi Thẩm Kình.

Mọi người đơn giản làm quen một chút, quyết định thời gian xuống núi, đã có duyên gặp nhau thì sáu người cùng đi.

Tạ Ngật Thầm đi trước, lợi thế chân dài, anh bước đi nhàn nhã trên độ cao hơn ba nghìn mét so với mực nước biển vẫn ung dung, cổ áo khoác gió màu đen mở rộng, toàn thân toát lên một vẻ phóng khoáng khó tả.

Ninh Tuế bước nhanh hai bước mới có thể sánh vai cùng anh, tay chân mảnh khảnh, hơi thở hổn hển, khuôn mặt cô hơi ửng hồng.

Tạ Ngật Thầm liếc nhìn cô, đúng lúc phía trước gặp một đoạn đường đông đúc, anh giảm bước chân lại, ngoảnh đầu chờ những người khác theo kịp.

Núi Thương Sơn không hổ là dãy núi số một ở phía nam Đại Lý, đỉnh núi hùng vĩ tráng lệ, thảm thực vật phong phú đa dạng, bỏ qua sự mệt mỏi khi leo núi và sức nóng do đám đông tạo ra, thì cảnh sắc ở đây thực sự hiếm có.

Ninh Tuế tranh thủ lúc nghỉ ngơi để đăng những bức ảnh đã chụp vào nhóm gia đình, Ninh Đức Ngạn là người đầu tiên nhảy vào ca ngợi: Thật may mắn biết bao, hát để bày tỏ lòng mình.

Ba cô cũng là người khá thích văn chương.

Một lúc sau, đến lượt Hạ Phương Hủy phát biểu: Vách đá rất cao, đường ở ngay dưới chân, chú ý an toàn, cẩn thận một chút.

Ninh Tuế: "..." Sao tự dưng hai người lại thành nhà thơ vậy??

Ninh Đức Ngạn dường như biết cô đang nghĩ gì: Gần đây ba mẹ đang kèm cho thằng bé học ngữ văn cấp hai, nghe nhiều nên cũng thấm nhuần không ít [nhe răng]

Hai người họ thực sự khá có tầm nhìn xa, sớm bắt ép Ninh Việt học thuộc thơ cổ cấp hai, bây giờ đang kiểm tra xem có thuộc không.

Hạ Phương Hủy: Thằng nhóc không viết đúng một câu thơ cổ nào cả.

Hạ Phương Hủy: Đến cả đậu phụ còn có não, sao nó lại… - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Gần đây, hai ông bà ngày càng có nhiều biệt danh dành cho cậu nhóc, từ "Việt Việt", "Bảo bối" thành "Cái đồ này", "Cái kia", đủ thấy tình yêu thương sâu đậm lẫn sự ghét bỏ của họ.

Ninh Việt: Con vẫn còn trong nhóm này đấy!!!

Nhưng chẳng ai để ý đến cậu nhóc.

Điện thoại reo một tiếng, Ninh Đức Ngạn gửi một bức ảnh vào nhóm: [mỉm cười]

Đó là những kiệt tác chép lại thơ theo kiểu chữ viết nguệch ngoạc của Ninh Việt. Ninh Tuế mở ra, tùy tiện đọc hai dòng.

—— Em trai nghe chị đến, mài dao ráo riết hướng về cha mẹ.

—— Trong cơn mơ lúc hấp hối bỗng tỉnh dậy, ngửa mặt cười lớn bước ra khỏi cửa.

Ninh Tuế: "..." Cũng là một thiên tài, lại chẳng hề có cảm giác gượng ép nào cả.

Hạ Phương Hối than vãn đủ trong nhóm gia đình rồi thì bắt đầu nhắn tin riêng với cô, vẫn là những lời cằn nhằn cũ rích khiến cô phát ngán, dặn cô leo núi phải chú ý nhìn đường dưới chân, ra ngoài phải biết cách tự bảo vệ bản thân, không được uống rượu, tối không được ra ngoài quá muộn, tránh xa đàn ông lạ, điện thoại không được để chế độ rung, vân vân và vân vân.

Với những lời này, Ninh Tuế đều ngoan ngoãn trả lời từng câu một.

Thực ra Hạ Phương Hủy là một người rất thiếu cảm giác an toàn, sau khi trải qua sự kiện "thiên nga đen" dồn dập vào năm lớp 11, bà trở nên lo lắng nhiều hơn, chỉ là thường cố gắng kiềm chế bản thân nên không dễ nhận ra.

Nhưng đôi khi cảm xúc của bà vẫn dễ bị kích động, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Ninh Tuế, nếu không gọi được điện thoại hoặc không liên lạc được với cô, thì giống như mở một cái van hay công tắc nào đó, khiến bà trở nên vô cùng căng thẳng và lo lắng.

Vì vậy, để ngăn chặn những chuyện như vậy xảy ra, điện thoại của Ninh Tuế luôn để chế độ rung và đổ chuông cùng lúc, đảm bảo có thể phản hồi ngay lập tức.

Thẩm Kình nói không sai, ngọn núi này khá khó leo, vào giữa trưa, mọi người tranh thủ ăn trưa bằng bánh sandwich, sau đó lần lượt đến rừng thông cao chót vót và hồ Thất Long Nữ như chốn bồng lai tiên cảnh.

Quan trọng nhất là họ dường như đã chọn một tuyến đường thể thao khó khăn hơn, vì vậy phải đi bộ khoảng bảy tám km, đến tận bốn giờ chiều vẫn chưa đi hết.

Hồ Kha Nhĩ đã sớm mệt lả người, cảm thấy chân mình đang lặp đi lặp lại một động tác máy móc, không còn là của mình nữa. Nhưng cô ấy vẫn khỏe hơn Hứa Trác, thể lực của anh ta thực sự không tốt, thở hổn hển đi bên cạnh cô ấy, hai người họ theo sau đoàn như xe kéo.

Hồ Kha Nhĩ tự lo cho mình còn không xong, không còn sức để đỡ Hứa Trác, vì vậy cô ấy đổi vị trí với Thẩm Kình, song hành với Trương Dư Qua về phía trước.

Trương Dư Qua cao to lực lưỡng, toàn thân toàn cơ bắp, leo núi đến mức mồ hôi đầm đìa, Hồ Kha Nhĩ nhìn thấy trước ngực và sau lưng anh ta ướt đẫm, không nhịn được mà nói: "Cậu giống như vòi nước rò rỉ vậy, sao cơ thể lại yếu thế này."

Trương Dư Qua thở hổn hển, đáp trả: "Ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, những người nào đó trông như cây xương rồng thì có tư cách gì mà nói người khác chứ."

Hồ Kha Nhĩ phản ứng nhanh như chớp, cô ấy béo chỗ nào: "Cút!"

 

Nhưng những lời này nói ra có phần hơi yếu ớt, hai người họ lê từng bước một, trông giống hệt hai con chó sắp chết đuối.

"Trời ơi, sao tôi lại khổ thế này, sáng sáu giờ rưỡi dậy xem mặt trời mọc, bây giờ lại cả ngày vận động cường độ cao."

Tròng kính của Trương Dư Qua bị hơi nước từ mồ hôi làm mờ, lẩm bẩm không ngừng, vô tình ngẩng đầu lên nhìn, càng tức giận hơn: "Mẹ kiếp, cả buổi chiều rồi mà tên kia vẫn còn sung sức thế được!"

Tạ Ngật Thầm đã đến một vị trí khá cao phía trước, cách họ khá xa, khoảng cách hai mươi mấy mét, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng lưng cao ráo của anh.

Đường núi hiểm trở, những sợi tóc mái của chàng trai trẻ không tránh khỏi bị ướt đẫm mồ hôi, anh đã cởi chiếc áo khoác đen, chỉ còn lại chiếc áo thun ngắn tay màu trắng bên trong, viền áo bị gió thổi thành hình vòng cung sắc lạnh.

Đường nét quai hàm của anh rất sắc sảo, có thể thấy mờ mờ mồ hôi chảy dọc theo đường cong gồ ghề trên cổ, bờ vai rộng, cánh tay cũng rất săn chắc. Ánh nắng chiếu xuống, phủ một lớp bóng mờ lên hàng mi của anh.

Ninh Tuế đi sau Tạ Ngật Thầm nửa bước, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn rõ cảnh tượng này.

Trái tim cô đập hơi nhanh vì vận động, ánh nắng đối diện cũng rất chói chang, Ninh Tuế vừa ngẩng mặt lên nhìn một cách bồng bột thì nghe thấy giọng nói trầm ấm đầy ẩn ý của anh: "Cậu đang làm gì vậy."

"Không có gì." Ninh Tuế tiến lên hai bước, cầm hai chai nước vừa mua đến bên anh, hỏi dò: "Tạ Ngật Thầm, cậu có muốn uống nước không?"

Tạ Ngật Thầm liếc nhìn chai nước khoáng trên tay cô: "Ừ."

Ninh Tuế vội đưa một chai ra, Tạ Ngật Thầm nhận lấy, vặn nắp chai ngửa đầu uống hai ngụm, yết hầu lồi lên lăn lộn, tay kia cầm ngược lại muốn nhét vào balo.

Trước đó Ninh Tuế thấy nóng nên đã cởi chiếc áo khoác trắng ra, cũng nhét vào balo của anh, cộng thêm chiếc ba lô nhỏ thời trang của cô, giờ có vẻ hơi chật, Ninh Tuế nói: "Hay là để tôi cầm giúp cậu nhé."

Tạ Ngật Thầm cũng không khách sáo với cô, khẽ đáp.

Anh tập trung nhìn con đường dưới chân, ngực hơi phập phồng vì hít thở, Ninh Tuế nhìn anh một lúc, có phần dò hỏi: "Cậu có mệt không? Hay là, để tôi đeo giúp cậu."

Tạ Ngật Thầm ngước đôi mắt đen sâu thẳm lên, thong thả liếc nhìn cô.

Mặc dù không nói gì, nhưng Ninh Tuế không hiểu sao lại đọc ra một tầng ý tứ.

—— Cậu thấy có cần thiết không?

Rất ngầu, rất kiêu.

Không hề có chút thương lượng nào.

Ninh Tuế không hiểu sao lại ngậm miệng.

Dõi mắt theo mũi, mũi theo tim: "Ờ."

Đi được hai bước, cô bỗng nhớ ra điều gì đó: ".... Cái kia."

"Ừ?" Tạ Ngật Thầm nhìn cô.

"Tôi cảm thấy tối nay hình như không xem phim được rồi."

Chưa nói đến hai người họ, mấy kẻ đeo bám phía sau thực sự cũng mệt lắm rồi, trong cuộc hành trình leo núi này, ngay cả sự chỉn chu cơ bản nhất cũng không giữ được, ước chừng tối nay phải ăn thật nhiều để bổ sung năng lượng, rồi nhanh chóng quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Còn việc đi dạo phố cổ và các hoạt động giải trí thư giãn khác, phải xem Hồ Kha Nhĩ có còn trụ được không, còn Hứa Trác thì chắc chắn không có hứng thú, những thứ bày bán trên phố đều là đồ con gái.

Tạ Ngật Thầm vẫn thong dong bước chân: "Ừ, vậy thì thôi vậy."

Ninh Tuế suy nghĩ một chút: "Vậy tối nay tôi mời cậu ăn cơm?"

Anh ta mới ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên đầy ẩn ý: "Không nhất thiết phải là hôm nay chứ?"

"...."

Ninh Tuế cảm thấy ý của anh hẳn là—— sao lại muốn cảm ơn tôi nhiều đến thế?

Cô nắm chặt ngón tay, lau vội những giọt mồ hôi trên đầu ngón tay, rồi nhanh chóng nói tiếp: "Ngày mai đi rồi có lẽ sẽ không gặp lại nhau nữa."

Mặt trời dần lặn, ánh sáng ấm áp màu vàng kim trên bầu trời chậm rãi chìm xuống biến thành màu cam rực rỡ, những tán cây xanh mướt ven vách đá, bóng hai người cao thấp, gần xa đan xen vào nhau.

Sắc trời đặc biệt rực rỡ, cô liếc nhìn sang, thấy Tạ Ngật Thầm đứng trọn trong vầng hào quang, nhưng đường nét lại rất rõ ràng, không hiểu sao khoảnh khắc này lại chân thực hơn bất cứ lúc nào khác—— ngay cả ánh nắng hư ảo chiếu lên người anh cũng trở nên gần gũi hơn.

Ninh Tuế mơ hồ định nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng, anh đã trầm giọng cất lời trước: "Cậu sẽ vào Đại học Bắc Kinh học toán chứ?"

Cô sửng sốt, gật đầu: "Ừ."

"Tôi vào Đại học Thanh Hoa, đi ra cổng Tây 500 mét là cổng Đông của Đại học Bắc Kinh."

"Tôi cũng có WeChat của cậu."

Giọng nói của Tạ Ngật Thầm nhàn nhạt, nhưng không hiểu sao lại khiến tim cô có chút ngứa ngáy.

Khoé môi anh nở nụ cười khó nhận ra, hai người nhìn nhau vài giây, Ninh Tuế chủ động rời mắt đi: "Tôi nói là chuyến đi này, không phải sau này."

"Chuyến đi này thì sao?" Tạ Ngật Thầm vẫn nhìn cô, đôi mắt không rõ ẩn ý.

Hôm nay Ninh Tuế mặc một chiếc áo thun cổ tròn màu xanh bạc hà nhạt giản dị, xương quai xanh thanh tú, đường cong từ ngực đến eo thon thả tuyệt đẹp.

Cô vén những sợi tóc mai bên má ra sau tai, vừa leo núi vừa chậm rãi nói: "Được mời đi ăn thì phải tranh thủ, nếu để lâu có khi tôi lại quỵt nợ đấy.”

"...."

Cổng vào cáp treo giữa sườn núi đã hiện ra trước mắt, gần 5 giờ, ánh hoàng hôn rực rỡ hiện lên trên bầu trời xa xa, họ hòa mình vào dòng người tiến dần về phía trước.

Không biết từ lúc nào mà Thẩm Kình đã đuổi kịp, từ phía sau gọi tên Ninh Tuế. ( truyện trên app T Y T )

Ninh Tuế quay đầu lại, bất ngờ nở nụ cười: "Ơ, cậu ở đây à."

Cô nhìn về phía bên kia: "Còn Kha Kha và mọi người đâu?"

"Đều ở phía sau. Tôi bảo họ rồi, chúng ta đợi ở lối vào cáp treo nhé?"

"Được."

Thẩm Kình gật đầu chào Tạ Ngật Thầm, coi như chào hỏi, rồi sau đó lại nhìn Ninh Tuế, ôn hòa nói: "Chuyến đi này thực sự đáng giá, không ngờ lại mất nhiều thời gian thế.”

"Đúng vậy, cảm thấy về phải nghỉ ngơi cho khỏe." Ninh Tuế đồng tình.

"Nhưng cảnh đẹp trên đường đi thật sự rất đẹp, tôi chụp rất nhiều ảnh."

Ninh Tuế nói bâng quơ: "Thế à? Những cảnh nào vậy?”

Thẩm Kình mang theo một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp, nghe vậy liền hứng thú lấy ra, lật từng tấm ảnh cho cô xem.

Phải nói rằng anh ấy đã nắm bắt được những nét đẹp tự nhiên rất tinh tế, bao gồm mặt hồ phản chiếu ánh nắng mặt trời, những bông hoa nhỏ vô danh ở chốn thấp, cho đến thảm thực vật xanh tươi bạt ngàn.

Ninh Tuế cúi đầu xem ảnh, vô thức tiến lại gần Thẩm Kình hơn.

Anh ấy lấy ra một vài bức ảnh mình ưng ý nhất, Ninh Tuế rất nể mặt mà khen ngợi: "Cậu chụp đẹp quá."

Thẩm Kình: "Haha, không có gì đâu, chỉ là vô tình nhìn thấy, nên muốn ghi lại thôi."

Trò chuyện một lúc, thời tiết oi bức, Ninh Tuế đứng giữa hai người, vô thức dùng tay quạt mát.

Nhìn thấy Hồ Kha Nhĩ và những người khác xuất hiện trên đỉnh núi không xa, Ninh Tuế vội giơ cánh tay lên vẫy vẫy, bên kia như nhìn thấy cha mẹ ruột của mình, nước mắt nước mũi giàn giụa: "Tuế Tuế ơi! Ba nhớ con muốn chết!"

Thẩm Kình vừa cầm điện thoại chọn nhà hàng, vừa đợi họ đi tới, anh ấy lướt xem đánh giá một lúc, chỉ vào một nhà hàng trong số đó: "Tôi xem rồi, tối nay chúng ta có lẽ không có thời gian đến bến thuyền Long Nhạn nữa rồi, hay là ăn món nướng đá ở gần đây luôn?"

Ninh Tuế: "Tôi đều được, hỏi Khả Khả và Hứa Trác xem sao?"

Thẩm Kình: "Được, tôi xem lại."

Nhắc đến ăn uống, Ninh Tuế vô thức ngẩng đầu nhìn Tạ Ngật Thầm, nghĩ xem có nên đề cập đến chuyện này không. Dù sao Thẩm Kình cũng sẽ không từ chối.

Nhưng người này vừa nãy vẫn luôn không nói gì, bây giờ cũng cúi đầu chơi điện thoại, một tay đút túi, dáng vẻ nhàn nhã tùy tiện.

Ninh Tuế liếm môi, lòng vòng một hồi, cuối cùng lại nói: "Cậu có muốn uống nước không?"

Có lẽ Tạ Ngật Thầm đang đắm chìm, nghe thấy tiếng động mới chậm rãi ngẩng đầu lên: "Gì cơ?"

Ninh Tuế ngẩng đầu hỏi lại: "Cậu uống nước không?"

Tầm mắt anh nhìn xuống, một lúc sau gật đầu: "Ừ."

Ninh Tuế đưa cho anh một chai nước khoáng trong tay, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng Hồ Kha Nhĩ hét lên từ phía đằng sau: “Chết tiệt, Ninh Tuế, có phải túi của cậu bị trộm rồi không! Sao lại không thấy đâu thế này?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play