Khi Trương Dư Qua thở hổn hển leo lên núi với hai chiếc xúc xích nướng trên tay, anh ấy thấy Ninh Tuế và Tạ Ngật Thầm đang đứng đối diện nhau ở một bên đài quan sát, Ninh Tuế mặc chiếc áo gió màu trắng hơi rộng, khiến cả người trông nhỏ nhắn hơn.

Trương Dư Qua thấy chiếc áo đó có vẻ quen quen, nhưng nghĩ rằng đó là áo của Ninh Tuế mang theo nên cũng không nghĩ nhiều, vừa nhét xúc xích vào miệng vừa chạy lon ton tới: "Ninh Tuế thật khéo quá, cậu cũng ở đây à? Có phải cậu đến một mình không?"

Vừa nhìn thấy đồ ăn, anh ấy liền nói nghỉ một lát, Tạ Ngật Thầm lên trước để dò đường, ngắm cảnh.

Ninh Tuế chỉ về phía Hồ Kha Nhĩ đang tạo dáng để Hứa Trác chụp ảnh cách đó không xa, Thẩm Kình đứng bên cạnh giúp hai người họ giữ đồ.

"Không, tôi đi với bạn, họ ở đằng kia."

Trương Dư Qua nhìn sang bên đó: "Ồ, đó là bạn trai của Hồ Kha Nhĩ à?"

Xung quanh có rất nhiều người qua lại, Hồ Kha Nhĩ đã giành được một vị trí đẹp tuyệt vời, xem ra còn phải chụp một lúc nữa, Trương Dư Qua nhiệt tình đưa hai chiếc xúc xích trong tay ra: "Có muốn không? Mỗi người một cái nhé."

Anh ấy đã ăn một chiếc bên dưới, ban đầu mua thêm hai chiếc chỉ định ăn cùng Tạ Ngật Thầm, ai ngờ lại tình cờ gặp Ninh Tuế.

Ninh Tuế lặng lẽ liếc nhìn hai chiếc xúc xích bóng nhẫy, lắc đầu tỏ ý cảm ơn, Trương Dư Qua ồ một tiếng, vừa quay sang Tạ Ngật Thầm thì thấy anh nhẹ nhàng đẩy đồ về phía mình, rất lịch sự: "Không cần, cảm ơn."

Ngay cả anh cũng không nhận, Trương Dư Qua hơi không vui: "Tại sao? Đây là đồ mà tớ nâng niu trên tay mang lên đấy."

"Ăn một chiếc này đi, để bù lại đoạn đường vừa rồi đi lên."

Tạ Ngật Thầm nói rất dịu dàng, nhưng Trương Dư Qua còn không hiểu anh sao, anh ấy cười lạnh một tiếng: "Thôi đi, chắc là các cậu khinh bỉ xúc xích của tôi không sạch sẽ đúng không!"

"..."

Tạ Ngật Thầm quả thực không thích ăn đồ ăn vỉa hè, nhưng câu nói hùng hồn này vừa thốt ra, thêm vào vẻ mặt do dự của Ninh Tuế, khiến người ta thấy có gì đó không ổn, đến mức không khí đều im lặng trong chốc lát.

Cuối cùng, Ninh Tuế là người lên tiếng trước, cô nói một cách chân thành: "Chúng tôi không có ý đó."

Trương Dư Qua: "..."

Mới vừa gặp nhau có 10 phút, sao hai người lại đứng cùng một chiến tuyến vậy? - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Anh ấy còn chưa kịp trả lời thì Hồ Kha Nhĩ đã xuyên qua đám người, phát hiện ra họ, ba người trực diện nhau như một pháo đài. Hồ Kha Nhĩ vốn đang lo không biết làm sao để nhắc đến chuyện đó với Hứa Trác một cách tự nhiên, giờ thấy người ta tự đến tận nơi, vội vẫy tay: "Trương Dư Qua!"

Trương Dư Qua dùng ánh mắt "chỗ này không chứa nổi ta, ta đi đây" nhìn Tạ Ngật Thầm một cách kiêu ngạo, cầm xúc xích quay người đi về phía họ.

Hứa Trác cũng nhìn thấy người kia, nghi ngờ hỏi: "Bên kia là ai vậy?"

"Là hai người bạn mà em và Ninh Tuế gặp khi đi dạo phố cổ tối hôm qua." Hồ Kha Nhĩ nhanh chóng xin lỗi Ninh Tuế trong lòng, cố tình làm mờ ranh giới, "Bây giờ ba người họ rất thân thiết."

Hứa Trác ừ một tiếng, nhìn Trương Dư Qua từ trên xuống dưới, cũng không nói gì, Hồ Kha Nhĩ thầm vui mừng - Tuyệt, hạ cánh nhẹ nhàng, thành công trong một lần.

Trương Dư Qua lại gần, chào hỏi cô ấy, rồi nhìn Hứa Trác: "Hồ Kha Nhĩ, đây là bạn trai của cậu à?"

"Đúng vậy." Hứa Trác gật đầu: "Sao cậu biết?"

Trương Dư Qua không nghĩ nhiều như vậy, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Kình, thuận miệng đáp: "Tối hôm qua đã gặp."

—— Phương pháp loại trừ.

Hồ Kha Nhĩ cứng đờ người, lập tức cảm thấy không ổn, đúng như dự đoán, giây tiếp theo Hứa Trác cũng quay sang Thẩm Kình, nheo mắt lại: "Tối hôm qua? Ở dưới sảnh khách sạn?"

"Hai người không phải quen nhau ở phố cổ sao? Sao còn cùng nhau về khách sạn?"

"Ờ."

Giọng điệu của Hứa Trác vô tình có phần hách dịch, Trương Dư Qua cũng nhận ra sự tế nhị của tình huống, lúng túng giơ hai chiếc xúc xích lên: "Cái đó... chúng tôi ở khách sạn bên cạnh, trời mưa nên... không còn cách nào khác mới chung một ô..."

"Hai người còn dùng chung một cái ô?"

Hồ Kha Nhĩ: "..."

Trời ạ.

Cô sắp tức chết mất vì Trương Dư Qua rồi, tự mình đâm đầu vào chỗ chết, tính toán đủ đường mà lại không tính đến việc có đồng đội phá hoại!

Trước khi Hứa thiếu gia nổi giận, Hồ Kha Nhĩ vội vàng lên tiếng giải thích: "Đừng nghe cậu ấy nói bậy, là Ninh Tuế và Tạ Ngật Thầm dùng chung một ô."

"Tạ Ngật Thầm?" Hứa Trác cảm thấy nghe tên này quen quen.

Hồ Kha Nhĩ chỉ cho anh ta xem: "Đây này, nhìn thấy không, người cao cao đứng cạnh Ninh Tuế ấy…." Hình như ngoài "soái ca" cũng không có từ nào khác để gọi, cô ấy rất kịp thời dừng lại.

Khoảng cách hơi xa, nhìn không rõ, Hứa Trác nghi ngờ liếc cô ấy một cái, rồi lại nhìn về phía Thẩm Kình, ánh mắt thăm dò muốn xác nhận.

Hồ Kha Nhĩ vội vàng cũng nhìn theo, ánh mắt mang theo chút cầu cứu.

Thẩm Kình đón nhận ánh mắt của hai người, gật đầu, sắc mặt của Hứa Trác mới trở lại bình thường, Hồ Kha Nhĩ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trương Dư Qua thu hết những khúc mắc này vào mắt, thầm nghĩ Hồ Kha Nhĩ này giao du với loại bạn trai gì mà đa nghi thế. Hai người ở bên nhau mà phải để ý đến tám trăm điều, sống thế chẳng mệt sao.

Nhưng Hứa Trác cũng biết điều, nhàn nhạt nói với Trương Dư Qua: "Xin lỗi, vừa rồi tôi thất lễ. Làm quen nhé, tôi tên là Hứa Trác."

"Không sao." Trương Dư Qua gật đầu với anh ta: "Trương Dư Qua."

Hồ Kha Nhĩ nhân tiện giới thiệu: "Đây là Thẩm Kình."

Mấy người chào hỏi nhau, cuối cùng sự chú ý của Hồ Kha Nhĩ cũng chuyển sang đôi xúc xích trên tay Trương Dư Qua: "Cậu định ăn cái xúc xích này hay không? Giơ mãi thế."

Nhìn bộ dạng thèm thuồng của Hồ Kha Nhĩ, anh ấy không thèm để ý đến cô ấy, ngược lại còn đưa hai chiếc xúc xích lớn ra trước mặt Hứa Trác như dâng bảo bối: "Anh bạn, cậu ăn không?"

Hứa Trác vừa mới bị nấm dại hành hạ một trận, trong chuyện ăn uống rất cẩn thận, đặc biệt là loại đồ ăn không rõ nguồn gốc như thế này càng không dám đụng vào, đành miễn cưỡng xua tay: "Cảm ơn, tôi không ăn đâu."

"Thẩm Kình thì sao?"

Tất nhiên Thẩm Kình cũng không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ như thế này, Trương Dư Qua cười cười tỏ vẻ hiểu ý, nhét đồ ăn vào tay Hồ Kha Nhĩ, vẻ mặt đại gia: "Được rồi, đưa cho cậu đấy. Dù sao tôi cũng không ăn hết được."

Hồ Kha Nhĩ mắt sáng lên, nhưng miệng vẫn không thành thật từ chối: "Đưa cả hai cái cho tôi à, như vậy không tốt lắm."

"Tôi có nói cho không đâu? Một cái ba tệ tám đấy."

Hồ Kha Nhĩ: "..."

Lúc này Ninh Tuế đang ở trên bệ quan sát, nhờ Tạ Ngật Thầm chụp ảnh cho mình - Hạ Phương Hủy luôn quan tâm tới an toàn của cô khi ra ngoài, chỉ kể lại hành trình thôi là chưa đủ, phải tận mắt chứng kiến ​​mới được, vì vậy cô cũng hình thành thói quen chụp ảnh ở các điểm tham quan khác nhau.

Tạ Ngật Thầm trả lại điện thoại cho cô. Ninh Tuế nhìn lướt qua, góc độ khá chính xác, vì vậy cô hỏi anh: "Cảm ơn, cậu có cần tôi chụp cho cậu không?"

Tạ Ngật Thầm lắc đầu: "Không cần đâu, tôi không thích chụp ảnh lắm."

Ninh Tuế vô thức hỏi: "Tại sao?"

Đó là một chủ đề khá riêng tư, cô thấy anh có thể sẽ không trả lời.

Ninh Tuế nín thở một lát, thấy Tạ Ngật Thầm nhíu mày nhìn sang: "Tôi không thích cười khi đối diện với ống kính."

Cô lập tức nghĩ đến: "Vậy nên cậu không nhận phỏng vấn của phóng viên, cũng là vì lý do này sao?"

Tạ Ngật Thầm gật đầu: "Ừ."

Thật kỳ diệu là, Ninh Tuế như thể vừa vặn biết ranh giới của anh ở đâu, rón rén đến mép rồi lại lặng lẽ lui về. Thực ra chủ đề này còn có thể tiếp tục đào sâu, nhưng cô không hỏi thêm nữa, chỉ kéo dài giọng ồ lên một tiếng.

Gió lạnh thổi nhẹ, Ninh Tuế quấn chặt chiếc áo khoác trắng tinh khôi trên người, viền áo rất rộng nên làm tôn lên đôi chân dài miên man dưới chiếc quần jean. Cô ngước đôi mắt trong vắt lên: "Ba lô của tôi có nặng không?"

"Cũng ổn."

Vì ba lô của Ninh Tuế khá nhỏ lại còn sáng màu, Tạ Ngật Thầm cầm trên tay quá lộ liễu, dứt khoát nhét ba lô của cô vào ba lô đen của mình, kéo khóa lại, vừa rồi Trương Dư Qua cũng không nhận ra đây là “cặp ở trong cặp”.

"Ồ." Ninh Tuế chậm rãi đáp một tiếng, đột nhiên hỏi: "Vậy tối nay cậu có rảnh không?"

Tạ Ngật Thầm nhướng mày, thong thả hỏi: "Có chuyện gì."

Ninh Tuế dùng đầu ngón tay mân mê vạt tay áo khoác màu trắng mà cô mượn, khuôn mặt vùi vào cổ áo: "Ngày mai tôi sẽ rời khỏi cổ trấn, tôi muốn mời cậu xem phim để bày tỏ lòng cảm ơn."

Tạ Ngật Thầm cúi mắt xuống, khẽ dừng lại trong chốc lát: "Thế còn bạn của cậu thì sao?"

"Họ cũng có thể cùng đi? Trương Dư Qua có thể đến cũng tốt." Ninh Tuế suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra đưa cho anh xem: "Gần đây có một bộ phim rất hot, Khả Khả cứ nói muốn đi xem."

Dừng lại một chút, rồi lại liếc nhìn anh: "Cậu không phiền chứ?"

"..."

Ninh Tuế quan sát biểu cảm của anh, không nhìn ra điều gì.

Tạ Ngật Thầm đeo ba lô lên một bên vai, đi theo cô đến phía bên kia đông đúc náo nhiệt, giọng nói không mang theo cảm xúc đặc biệt nào: "Tùy, cậu hỏi Trương Dư Qua đi."

Ninh Tuế: "... Ờ."

Lúc này, Hồ Kha Nhĩ đã tiêu hóa xong hai chiếc xúc xích nướng, nhìn thấy Ninh Tuế và Tạ Ngật Thầm đi tới, ánh mắt ngàn lần quanh co uốn khúc thể hiện ra "Chết tiệt hai người ở bên nhau lâu như vậy từ lúc nào? Mình đã bỏ lỡ điều gì", "Sao bây giờ mới đến?? Lúc nãy mình suýt nữa thì lật xe", "Ngật Thẩm đúng là người tốt", "Trương Dư Qua đúng là đồ ngốc" và một loạt những cảm xúc vô cùng phong phú khác.

Hứa Trác đúng là không phải lần đầu tiên gặp Tạ Ngật Thầm, đợi người thong thả đi đến gần, anh ta mới phát hiện ra người này không chỉ có cái tên quen quen mà còn rất quen mặt. Nhưng nói thế nào thì cảm xúc của Hứa Trác đối với đối phương vẫn có phần phức tạp.

Mọi chuyện đều do bạn gái cũ mà anh ta quen hồi năm hai trung học.

Bạn gái cũ của anh ta học lớp chọn của trường Cao Hoa. Thỉnh thoảng cô ta lại kể cho anh ta nghe về những thành tích rực rỡ của một số nam sinh xuất sắc trong khối của cô ta.

Đó là kiểu ham muốn chia sẻ không thể kìm nén, vì có quá nhiều điều để kể, trong đó được nhắc đến nhiều nhất chính là nam thần của khối họ.

Theo lời bạn gái cũ của anh ta, gọi là nam thần của khối chứ không phải nam thần của trường là không phải vì người này không đủ đẹp trai, mà là để thể hiện sự tôn trọng cơ bản đối với các anh khóa trên khối 12.

Có một thời gian, Hứa Trác cảm thấy rất khó chịu vì cô ta cứ lải nhải bên tai anh ta rằng nam thần của khối đạt giải nhất kỳ thi tuyển sinh đại học của thành phố , nam thần của khối lại đạt giải thưởng gì đó trong cuộc thi, nam thần của khối được rất nhiều bạn gái trong khối thích, nam thần của khối tính cách tốt, tham gia đại hội thể thao giúp lớp bê nước không hề có chút kiêu ngạo nào...

Quá nhiều điều không kể xiết, thậm chí Hứa Trác còn cãi nhau với cô ta về chuyện này, chỉ vì cô ta thẳng thắn nói rằng cô ta cảm thấy nam thần của khối đẹp trai hơn anh ta.

Nhờ vậy, anh ta đã hiểu rõ vị trí của Tạ Ngật Thầm  trong trường Cao Hoa, nhưng trong lòng rất không thoải mái, luôn không tin người này thực sự thần thánh như lời đồn.

Cho đến một ngày nọ, khi đến trường Cao Hoa tìm bạn gái cũ, anh ta đã đích thân gặp được nhân vật nổi tiếng trong truyền thuyết này.

Hôm đó đúng lúc trường tổ chức giải bóng rổ, tình cờ là trường số 4 đấu với trường Cao Hoa, Hứa Trác nhìn thấy trên sân có hai, ba người bạn lớp quốc tế của mình. ( truyện trên app T Y T )

Xung quanh sân thi đấu có rất nhiều người, phần lớn là các bạn nữ đứng ở hàng ghế đầu, ai nấy đều cổ vũ rất nhiệt tình, có thể nói là vô cùng náo nhiệt.

Trong tiếng ồn ào, bạn gái cũ hào hứng kéo anh ta cùng nói: "Anh có thấy không! Đó chính là Tạ Ngật Thầm!"

Hứa Trác cũng nghe thấy tiếng hò reo rồi, quả thực phần lớn các bạn nữ đều đang gọi tên Tạ Ngật Thầm, cảm giác khó chịu lại dâng lên, anh ta cho rằng trường số 4 của họ bị áp đảo bởi khí thế của sân nhà.

Tạ Ngật Thầm mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, số 9, rõ ràng cũng là đồng phục, nhưng lại vô cùng nổi bật giữa đám thiếu niên đang đổ mồ hôi đầm đìa.

Mấy người trường số 4 chỉ nhìn chằm chằm vào anh mà đánh, Tạ Ngật Thầm cũng không hề bối rối, từ tấn công chuyển sang phòng thủ, nếu không thể vượt qua thì chuyền cho đồng đội, dáng vẻ khá điềm tĩnh thong dong, như thể là bức tường thành kiên cố không thể phá vỡ.

Khuôn mặt thiếu niên rõ ràng và tuấn tú, đôi mắt sáng ngời, cả người tỏa ra vẻ nhiệt huyết, lại có chút ngông cuồng bẩm sinh, đến một pha ghi điểm nữa, anh nhìn chuẩn thời cơ, dẫn bóng vượt qua một cầu thủ trường số 4 chuyên chặn anh, rồi nhảy lên cao, thực hiện một cú ném ba điểm thẳng và gọn gàng.

Tiếng hét trên sân ngay lập tức vang lên như sấm dậy, tỷ số đang rất sít sao, trường Cao Hoa vẫn luôn áp đảo trường số 4, Hứa Trác chỉ có thể đứng dưới sân mà sốt ruột.

Anh ta thừa nhận rằng cú ném vừa rồi rất đẹp mắt, bạn gái cũ của anh ta ở bên cạnh hét khản cả giọng, Hứa Trác trợn mắt nhìn cô ta một cách bực bội.

Anh ta định xem tiếp, thì chẳng ngờ có một cầu thủ của trường số 4 bị thương ở chân phải xuống sân, tình cờ lại là một người bạn của anh ta, vài người nhìn thấy Hứa Trác đang đứng ở bên lề, lúc nghỉ giữa giờ đã dìu người đó lên.

Đột nhiên được giao nhiệm vụ, với tinh thần không làm mất mặt trường số 4, cũng là vì lòng ham thắng thua kỳ lạ của đàn ông, Hứa Trác tập trung tinh thần cao độ, vô cùng cảnh giác và nghiêm túc.

Cảm giác khi ở trên sân thi đấu hoàn toàn khác với lúc ở dưới sân quan sát, phong cách chơi bóng của Tạ Ngật Thầm thực ra rất nhanh và mạnh, toàn thân tràn đầy sức mạnh, anh ta đối đầu trực diện còn có chút chống đỡ không nổi, nhiều lần chỉ có thể dẫn bóng né tránh một cách thảm hại.

Hứa Trác chỉ muốn giành lấy bóng bật bảng, nhưng vì quá vội vàng, anh ta không chú ý đến sự thăng bằng dưới chân mình, khi ngã xuống, anh ta cảm thấy mình sắp ngã, và có người phía sau lao tới, nếu anh ta ngã xuống, người phía sau sẽ giẫm thẳng lên gáy anh ta.

Tạ Ngật Thầm ở gần anh ta nhất, mắt nhanh tay nhanh kéo anh ta lại, nhưng tình huống lúc đó rất đặc biệt, trông giống như cố tình kéo đối thủ lại để giành bóng.

Vì đây là sân nhà của Cao Hoa, nên trọng tài như bị mù, không thổi còi, cả sân cũng không ai lên tiếng.

Vài cầu thủ của trường số 4 tức giận nghiến răng, Hứa Trác nghĩ, dù sao người này cũng là để cứu anh ta, liền giữ chặt mấy người bạn của anh ta lại, lần này coi như xong.

Ai ngờ Tạ Ngật Thầm lại giơ tay xin tạm dừng trận đấu.

Cả sân đều nhìn anh, thiếu niên mặc áo gió phấp phới trong gió, thở hổn hển, ánh mắt thẳng thắn nói: "Tôi phạm lỗi."

Thực ra pha bóng đó của anh đã ghi được điểm, sân bóng như chiến trường, mỗi điểm số đều vô cùng quan trọng.

Hứa Trác tự hỏi, nếu đổi lại là anh ta ở vị trí của Tạ Ngật Thầm lúc nãy, chắc chắn anh ta sẽ im lặng nuốt trọn hai điểm được bao che này, lúc đó anh ta cảm thấy lòng mình có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói nên lời.

Không phải ai cũng có khí phách như Tạ Ngật Thầm.

Sau đó vẫn bị Cao Hoa đè bẹp, trường số 4 thua thảm, tâm trạng không nặng nề như tưởng tượng, Hứa Trác đầu đầy mồ hôi, ngồi trên ghế dài bên sân uống nước.

Lúc này Tạ Ngật Thầm đi đến, ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Những người xung quanh vẫn chưa tản đi, những cô gái đó cố ý vô tình nhìn sang, muốn đưa nước nhưng không dám, Tạ Ngật Thầm lấy khăn mặt màu trắng lau mồ hôi, một lát sau, anh vỗ nhẹ vai Hứa Trác, nói: "Anh bạn, lần sau cẩn thận nhé, vừa rồi nếu thực sự ngã thì phải dưỡng nửa tháng đấy."

Hứa Trác vặn nắp chai, lạnh nhạt nói lời cảm ơn.

Trong lòng thầm chỉ trích, tự nhiên quá, ai là anh em với mày chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play