Mùa hè năm Hứa Hữu Trì sáu tuổi dường như kéo dài hơn bao giờ hết. Lục Trà Chi vẫn nhớ sân trượt patin trong nhà, nơi tụ tập của những đứa trẻ, với tiếng cười đùa và cả tiếng khóc vang vọng khắp không gian.
Những buổi chiều hè năm ấy, bầu trời luôn rực rỡ với những đám mây hồng cam thay đổi hình dáng và sắc độ. Những giọt nước ngọt màu cam như rải khắp bầu trời.
Sau giờ học, trước khi tan lớp, cậu bé trầm lặng ấy luôn cùng cô đến trước tủ đông, mỗi người cầm một cây kem pudding sữa, ngoan ngoãn ngồi trên bậc thang chờ bố mẹ đến đón.
Khi đó, Lục Trà Chi thực ra không nói chuyện nhiều với Hứa Hữu Trì. Hai đứa trẻ học khác lớp, tiến độ học tập cũng không giống nhau. Việc cô trở thành người bạn duy nhất của Hứa Hữu Trì ở sân trượt phần lớn nhờ vào công lao của mẹ cậu.
Vì vậy, sau khi xảy ra chuyện, cô không cảm thấy chút gánh nặng tâm lý nào khi cùng Giản Lăng rời khỏi Lê Thành.
Trong suy nghĩ của cô, sau khi cô đi, cậu bé ấy không còn phải chịu sự ép buộc từ mẹ mình để phải ở cạnh cô mỗi ngày nữa, chắc hẳn cậu sẽ cảm thấy vui mừng và thoải mái.
Dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào, khi đó, Hứa Hữu Trì dường như thật sự không muốn tiếp xúc với cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT