Buổi sáng ánh nắng dịu dàng, gió nhẹ thổi làm lay động tấm rèm trắng, con mèo lông xanh ánh vàng trong nhà nằm dài trên sàn gỗ, lười biếng phơi nắng.
Hứa Hữu Trì cắt gọt quả lê một cách hoàn hảo, đặt vào đĩa sứ màu trắng ngà, sau đó đứng dậy rửa tay. Khi quay lại, anh liền bị Triệu Mạn trách móc: "Con không cắt ra, để nguyên cả quả lê thế này, bảo người ta ăn kiểu gì?"
Hứa Hữu Trì ngồi lại ghế sofa, lười biếng liếc mắt nhìn bàn trà, nhàn nhạt đáp: "Không thể cắt lê."
Lục Trà Chi ban đầu không hiểu, sau đó mới nhận ra anh đang chơi chữ đồng âm, liền khẽ bật cười.
Chỉ cần một câu nói, dựa vào sự hiểu nhau qua nhiều năm, Hứa Hữu Trì đã khiến Triệu Mạn nghẹn lời không thể phản bác.
Triệu Mạn nhìn quả lê nguyên vẹn trên đĩa, càng nhìn càng khó chịu. Bà cố nén ý muốn đuổi Hứa Hữu Trì lên lầu, hít một hơi sâu rồi nói tiếp: "Không cắt lê thì thôi, nhưng dì Lưu vừa mua nho về, để trong tủ lạnh ở bếp, con đi rửa đi."
Hứa Hữu Trì đứng dậy, đi được vài bước thì quay đầu lại, nhìn Lục Trà Chi: "Em có muốn ăn nho đông sữa không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT