Trà Non

Chương 4


4 tháng


(P04/05)

Quả nhiên, một tuần sau tôi nhận được điện thoại của Trình Tự.

“Sao cô lại nói với Thời Dư?”

“Cô muốn tôi nói với em ấy thế nào đây?”

Giọng điệu của Trình Tự cứng nhắc: “Cô có cần phải kích thích em ấy như thế không? Bây giờ ngày nào em ấy cũng khóc, sức khoẻ vốn dĩ đã không tốt rồi…”

Tôi mất kiên nhẫn cắt ngang anh ta: “Cô ta ngày nào cũng khóc là vấn đề của tôi à? Không phải là vấn đề của anh mới đúng sao?”

“Nếu như không phải cô kích động vợ tôi, thì sao ngày nào em ấy cũng đòi gặp bố mẹ tôi chứ?”

Giọng của Trình Tự cũng chẳng hoà hoãn nữa.

Nhưng tôi nắm được trọng điểm trong lời nói của anh ta.

Đòi gặp người lớn nhà anh ta thì sao lại không gặp chứ?

Bởi vì căn bản nhà họ Trình không thích Đường Thời Dư.

Trình Tự vẫn cứ giấu không dám cho Đường Thời Dư biết.

Giờ phút này tôi cũng không biết, Đường Thời Dư là đáng trách hay đáng thương nữa.

Trình Tự vẫn chưa thuyết phục được bố mẹ, nên thời gian này không có cách kết hôn với Đường Thời Dư được.

Cách dựa vào Đường Thơi Dư để lấy lại nhà có vẻ không được rồi.

Đành vậy, giờ chỉ có thể bàn bạc với dì Trình thôi.

Trong vòng hai tuần, tôi mượn của bạn bè thân thiết chút tiền rồi liên lạc với dì Trình.

“Dì à, lần trước con ngại sức khoẻ của dì nên không dám nói chuyện này. Trình Tự quay lại với người cũ rồi, nhà tân hôn do bố mẹ con tận dụng quan hệ mới mua được nên con không muốn để lại cho anh ta. Phiền dì nói với Trình Tự, đi làm thủ tục sang nhượng với con ạ.”

Dì Trình im lặng một hồi rồi thở dài: “Dì và bố nó chỉ vừa ý mỗi con thôi, con dâu khác chú dì cũng không nhận đâu.”

Thật ra mấy lời kiểu này tôi nghe cũng nhiều rồi.

Chẳng có bố mẹ nào mà không nghĩ cho con trai cả.

Đều biết là nhà tốt, đều muốn có.

Bà ấy nói xin lỗi tôi lần nữa: “Thế này đi, dì với cháu đến nhà Trình Tự một chuyến, chúng ta ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn một lần, bao gồm cả cô gái kia nữa.”

Trước khi đi tôi đem hết giấy tờ chứng nhận đi.

Nếu như bàn bạc ổn thoả thì tốt nhất nên làm xong hết trong một ngày luôn đi, rồi cắt đứt hẳn liên lạc với anh ta luôn.

Dì Trình vậy mà lại có chìa khoá nhà của Trình Tự và Đường Thời Dư. Hình như là do Trình Tự đưa cho.

Đây đúng là một sự thiên vị trá hình.

Bà ấy có không thích con dâu mới thế nào mà con trai thích thì cũng phải chấp nhận thôi.

Dì dẫn tôi vào nhà, ngồi xuống sô pha, đang định lấy máy gọi cho Trình Tự thì đột nhiên cửa được mở ra từ bên ngoài.

Tiếng cười truyền đến trước tiên: “Em nghĩ là con trai đó! Giống anh cho xem.”

Sau đó Đường Thời Dư bước vào, tay cầm tấm siêu âm.

Cô ta đang gọi điện với Trình Tự, nụ cười trên mặt còn chưa tắt thì đã thấy chúng tôi đang ngồi trên sô pha.

Lúc này xung quanh im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi luôn.

Cô ta chầm chậm đặt đồ xuống, dừng lại vài giây rồi bình tĩnh nói: “Chồng ơi, mẹ anh với vợ cũ của anh đến rồi.”

Đúng rồi, cô ta gọi tôi là vợ cũ.

Lúc tôi không chú ý cô ta còn bĩu môi, vẻ mặt như không thèm coi tôi ra gì.

Tôi cứ ngồi im đó, không nói gì.

Trước đây dì Trình không coi trọng Đường Thời Dư, nhưng giờ cô ta có thai rồi.

Tình hình hiện tại rất đáng để suy ngẫm.

Tôi biết dì Trình thích trẻ con.

Trước đây còn nói bóng nói gió với tôi rằng muốn có cháu bế.

Bây giờ tốt rồi, có người giúp cho rồi.

Quả nhiên biểu cảm của dì Trình thay đổi hẳn 180 độ.

Lông mày vốn đang chau giờ lại chậm rãi giãn ra rồi.

Đợi Đường Thời Dư cúp điện thoại rồi mới hỏi: “Cháu có thai rồi?”

Đường Thời Dư gật đầu, đưa phiếu siêu âm sang: “Dì ơi, là của anh Trình Tự đó ạ.”

Nói xong cô ta bình tĩnh liếc tôi một cái, vẻ mặt vô cùng tự tin.

Đường Thời Dư tuy rằng không thông minh nhưng cô ta rất chắc chắn ở điểm chưa bao giờ tự mình ra mặt cả, mọi thứ đều giao cho Trình Tự giải quyết.

Lúc Trình Tự về, mồ hôi đầm đìa hết cả đầu.

“Mẹ, con và Thời Dư chuẩn bị đăng kí kết hôn rồi. Hôn lễ không cần làm nữa đâu.”

Dì Trình sắc mặt không tốt nói: “Không thì con muốn làm mấy lần? Còn chê nhà ta chưa đủ mất mặt sao?”

Trình Tự liếc sang tôi: “Con và Thời Dư còn chưa có nhà tân hôn…”

Cuối cùng vẫn là muốn lấy đạo đức ràng buộc tôi, muốn tôi nhường lại nhà cho bọn họ.

Dì Trình có vẻ bối rối, bà vừa mở miệng định nói thì đã bị tôi cắt ngang.

“Không sao. Nếu đã mang thai rồi thì cứ đến mà ở đi.”

Ba người họ ngẩn ra. Không nghĩ rằng tôi lại dễ nói chuyện đến vậy.

Đường Thời Dư nép vào lòng Trình Tự, nói với vẻ mặt đắc ý.

“Đúng rồi, nhà tân hôn là để cho người kết hôn vào ở chứ. Chị không kết hôn thì ở đó làm gì? Không bằng cầm tiền rồi đi cho trong nước.”

Nhà họ Trình tự dưng có được một căn nhà ở vị trí tốt thế, dì Trình mồm thì xin lỗi nhưng cũng chẳng giấu được ý cười trên mặt.

Tôi nói: “Nhà để cho hai người cũng được, nhưng mấy ngày nữa tôi phải đi công tác, vấn đề thủ tục chuyển nhượng sẽ nói sau.”

Sắc mặt Trình Tự hơi khó coi, nhưng do trước đây anh ta cũng bám lấy tôi mãi nên giờ cũng chẳng có quyền gì để chỉ trích tôi cả.

“Bao giờ cô về?”

Tôi cười đáp: “Xem tình hình ra sao đã.”

Nói xong tôi quay đầu đi thẳng một mạch ra ngoài.

Bởi vì tôi đã nhìn rất rõ rồi.

Muốn gạch tên Trình Tự khỏi sổ đỏ là điều không thể, bởi đạo đức của anh ta chẳng còn chỗ nào cho tôi chọt vào nữa rồi.

Khi chẳng thể dựa vào đạo đức được nữa, thì ta phải dùng đến pháp luật thôi.

Tôi tìm mua mấy cái camera mini từ trên mạng rồi nhờ người lắp chúng ở nhiều nơi trong nhà.

Còn lắp hẳn một dây mạng chuyên dùng để liên kết với mấy cái camera, như vậy dùng điện thoại có thể giám sát tình hình trong nhà ở bất cứ đâu.

Tôi tránh mấy chỗ riêng tư như phòng ngủ và phòng tắm, bởi vì tôi cũng không cần mấy chỗ này lắm.

Sau đó tôi thu dọn đồ đạc cá nhân, chuyển ra khỏi nhà.

Ngày hôm sau Đường Thời Dư đã nóng lòng chuyển vào rồi.

Thỉnh thoảng tôi đăng nhập vào camera, thấy họ chim chuột với nhau khắp nơi.

Đặc biệt còn có một lần Đường Thời Dư hỏi: “Em với vợ trước của anh ai xinh hơn?”

“Đương nhiên là em xinh hơn rồi.”

“Ả đàn bà xấu xa đó cứ bắt nạt em hoài, giờ cuối cùng cũng xem như khuất mắt rồi.”

“Sau này em đi ra ngoài nhớ cẩn thận, nhỡ đâu cô ta tìm người trả thù em đấy——”

“Em chưa trả thù cô ta là may rồi đấy.”

Bạn thân và hàng xóm xung quanh đều cảm thấy bất bình thay tôi.

“Sao cậu không cãi đến cùng, sao lại phải nhường nhà lại cho hai đứa tởm lợm đó?”

“Là tôi thì tôi sẽ ném cả một đống c.ứt vào cửa nhà cho mà xem.”

“Tìm người chửi cho đến khi bố mẹ cô ta không dám nhận con nữa thì thôi.”

Nhưng mà mấy chuyện này đều là nhỏ thôi, muốn làm thì phải làm cho lớn mới đã cái nư chứ.

Tôi biết Đường Thời Dư vẫn hay stalk tường nhà với mấy tài khoản mạng xã hội của tôi.

Vì vậy kể từ ngày hôm đó, hôm nào tôi cũng đăng một cái status.

Ngày đầu tiên là về cái bàn trà trong nhà.

“Tôi nói tôi thích phong cách Bắc Âu nên anh ta đã chạy khắp các phố phường để tìm cho tôi.”

Ngày thứ hai là rèm cửa.

“Anh ta thích màu đen, tôi lại thích rèm mỏng trắng, cuối cùng vẫn là nghe theo tôi.”

Ngày thứ ba.

“Bản thiết kế của nhà tôi đều ở đây, bạn nào muốn chép bài tập thì ib riêng cho tôi nhé, đảm bảo sao chép y hệt luôn.”

Ngày thứ tư.

“Em vẫn yêu anh.”

Đợi đến ngày thứ 10, đêm khuya Đường Thời Dư trượt tay ấn nhầm like cho tôi, sau đó liềnvội vã ấn hủy.

Một buổi sáng cuối tuần, hàng xóm gửi tin nhắn cho tôi: “Nhà cô đang làm gì mà cứ rầm rầm thế!”

Tôi mở camera lên xem thử, Đường Thời Dư không nhịn nổi nữa rồi, bắt đầu giở trò mèo của cô ta rồi.

Bàn trà, bàn ăn, rèm cửa, sô pha đều bị mấy người cô ta thuê tới đập hết, sau đó đem ra ngoài.

Chưa đầy một ngày ngôi nhà đã trở nên trống trải.

Đường Thời Dư vui vẻ ngồi bên đống đổ nát gọi điện cho Trình Tự.

“Chồng à, đồ của ả kia em vứt hết rồi, hôm nay anh đi làm về sớm một tí rồi chúng ta đi mua mới nhé.”

Cùng lúc đó Đường Thời Dư đăng tấm ảnh đống đồ đó lên vòng bạn bè.

Kèm caption: “Cái cũ không đi thì cái mới làm sao đến.”

Tôi buồn cười quá.

Hai phút sau tôi gọi điện báo cảnh sát.

“Xin chào đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án.”

“Tội cố ý phá hoại tài sản của người khác.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play