Trà Non

Chương 5


4 tháng


(P05/05)

Lúc Đường Thời Dư bị đưa đến đồn cảnh sát, cô ta vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Cô ta vẫn mặc bộ quần áo trong bức ảnh mới up sáng nay.

Lại còn trang điểm, đợi Trình Tự về đưa cô ta đi sắm nội thất mới.

“Cố ý phá hoại tài sản?” Cô ta nghe cảnh sát nói với vẻ mặt vô tội, tay nắm chặt ví tiền, “Tôi không biết… tôi có làm gì đâu… tôi chỉ sửa sang lại đồ đạc nhà mình thôi mà.”

Do lúc đầu Trình Tự nói với tôi là anh ta không có tiền, nên tôi phải chi 20 vạn để sửa sang lại.

Bây giờ hoá ra lại có ích.

Tôi đem từng bằng chứng một trải lên bàn trước mặt đồng chí cảnh sát.

Có danh mục mua sắm đồ nội thất, chi tiết chi phí, hoá đơn và tài khoản chi trả lúc đó.

Cả video Đường Thời Dư hỗ trợ người bên dịch vụ chuyển nhà đập phá đồ đạc rồi đem ra ngoài nữa.

Cuối cùng là, sổ đỏ.

Người đứng tên: Tôi và Trình Tự.

Trạng thái sở hữu: Sở hữu chung.

Bằng chứng rõ ràng.

Cuốn sổ màu đỏ ngay lúc này giống như là đang âm thầm cười nhạo về sự thiếu hiểu biết của cô ra.

Cảnh sát cau mày hỏi cô ta: “Cô đập đồ nội thất của nhà người ta làm gì?”

Đường Thời Dư cố gắng cãi lại: “Chị ta nói để tôi vào ở trong nhà đó! Tôi chuyển vào rồi thì tôi chính là chủ nhân của căn nhà đó, phong cách trang trí tôi không thích nên tôi sửa lại, không được sao?”

Tôi vô cảm nói: “Có bằng chứng không? Xin hỏi tôi đã kí hợp đồng tặng cho tài sản, hay là làm thủ tục chuyển nhượng cho cô vậy?”

Cảnh sát tiếp tục nhìn về phía Đường Thời Dư: “Đúng vậy, có bằng chứng không? Cô đừng khóc, phải đem bằng chứng ra đã.”

Đường Thời Dư chả nói được gì sất, chỉ biết lặp đi lặp lại một câu nhà là của cô ta thôi.

Cảnh sát nghe không nổi nữa, “Nếu cô nghe không hiểu thì gọi người nhà đến giải thích, chỗ này không phải chỗ để nghe cô khóc.”

Đường Thời Dư gọi điện cho Trình Tự.

Nửa tiếng sau Trình Tự với sắc mặt đen sì xuất hiện ở cửa, vừa vào đã mắng té tát: “Cô chơi trò trò hèn gì vậy! Từ Nghiên! Chuyện đã bàn xong hết rồi cô còn nháo nhào lên làm gì nữa?”

Cảnh sát giận dữ quát: “Chú ý ngôn từ của anh.”

Tôi chớp chớp mắt, sự phẫn nộ bị dồn nén trong lòng giờ phút này cuối cùng cũng có thể trút ra rồi,

“Đồng chí cảnh sát, đây là nhà tân hôn của tôi, anh ta bỏ đi với cô ta ngay trong ngày cưới, thậm chí còn đuổi tôi ra khỏi nhà, tự mình dắt cô ta vào ở. Bây giờ còn phá hoại cả đồ nội thất mà tôi sắm sửa nữa. Anh xem nên làm thế nào ạ?”

Viên cảnh sát liếc nhìn tài liệu rồi nói:

“Người phạm tội cố ý hủy hoại tài sản của người khác thì bị phạt tù có thời hạn không quá 3 năm, tạm giam hoặc phạt tiền; nếu số tiền rất lớn hoặc có tình tiết nghiêm trọng khác thì bị phạt tù có thời hạn, thời hạn phạt tù không dưới 3 năm không quá 7 năm. Nếu số tiền dưới 3000 tệ, có thể hoà giải rồi bồi thường, nếu số tiền thiệt hại gây ra về tài sản, vật chất cho người khác lớn hơn 100000 tệ, ngoài việc bồi thường thiệt hại và các khoản tiền an ủi khác nhau, còn sẽ có thể bị tạm giam hoặc bị kết án ba năm, bảy năm hoặc lâu hơn. Trường hợp này, dự đoán cũng không ít tiền đâu.”

Tôi chỉ mới liệt kê một số mục lớn, còn chưa tính chi tiết nữa cơ.

Cũng có thể nói là, tôi có thể tống cô ta vào tù.

Đường Thời Dư bị doạ đến mức mặt trắng bệch.

Toàn thân run lẩy bẩy.

Trình Tự đột nhiên nghĩ ra gì đó, chỉ vào tôi nói: “Quay lén cũng là chứng cứ sao? Cô xâm phạm quyền riêng tư của người khác thì như thế nào?”

Tôi lấy ra lịch sử chat của tôi và Trình Tự hồi chúng tôi sửa lại nhà cưới.

Trong đó có một câu.

“Chồng ơi, trong nhà có nhiều đồ giá trị, em muốn lắp camera giám sát.”

Trình Tự nhắn lại: “Được.”

Anh ta không để tâm mấy đến việc sửa sang nhà cửa, nên chắc không nhớ chuyện này.

Tôi ra vẻ tiếc nuối, dùng ánh mắt vui đùa nhìn về phía Trình Tự: “Chồng à, nhà chúng ta đã lắp camera từ lâu rồi, anh cũng biết mà.”

Đột nhiên tôi nhớ đến một đoạn video thuận tay lưu lại từ hồi trước, do đoạn sau xem không nổi nên cứ để mốc mãi trong mục yêu thích.

Bây giờ mang ra, hình ảnh là phòng khách.

Nội dung bị làm mờ rồi, không thể xem rõ nhưng âm thanh thì ngược lại vô cùng rõ ràng.

“Em yêu, chúng mình đổi chỗ khác đi, nhỡ đâu có camera…”

“Không sợ” Đường Thời Dư cười hihi, thậm chí còn cố tình cao giọng “Cứ để cô ta nhìn thấy em làm gì ở trong nhà cưới của cô ta, em xem mấy bài post của cô ta buồn mãi rồi đây này haha, em hư quá chồng ơi, không đáng yêu nữa rồi.”

Hiện trường ngoại trừ đương sự, thì tất cả mọi người đều tỏ ra chán ghét hết thảy.

Cảnh sát để điện thoại xuống, sắc mặt nghiêm túc:

“Người ta lắp camera trong nhà thì sao? Phương diện đạo đức bại hoại thì tôi không quản được, nhưng chuyện phá hoại tài sản này thì tôi nhất định phải quản. Không thể để hai người bắt nạt người khác như vậy được.”

Trình Tự sợ rồi, giọng cũng nhỏ nhẹ hơn: “Đồng chí cảnh sát, cô ấy đang mang thai, anh có thể nào châm trước cho cô ấy không.”

Tôi buồn cười quá, “Lúc phá hoại đồ của người khác, có thấy cô ta không khoẻ đâu.”

Viên cảnh sát đứng lên, “Sau khi lập án rồi sẽ không được bãi bỏ nữa, mọi người thương lượng xong, nếu như chấp nhận hoà giải, thì đến phòng hoà giải.”

Đường Thời Dư như vừa mới tỉnh lại, mặt mũi tái nhợt, lạnh lùng nhìn tôi: “Tôi sẽ bồi thường.”

Cảnh sát mỉa mai: “Không phải chỉ là bồi thường không, nếu giá trị quá lớn còn phải ngồi tù đấy. Tuổi còn trẻ mà tính tình xấu xa, còn láo nháo với vợ cả của người ta.”

Đường Thời Dư không nói nữa, nắm lấy tay áo của Trình Tự, rụt về đằng sau.

Tôi lựa chọn hoà giải, không vội tống Đường Thời Dư vào tù, bởi vì cho cô ta vào đó ăn cơm tù cũng không phải là mục đích của tôi.

Tôi cũng chẳng được lợi gì.

Cái tôi quan tâm là thứ có thể nhìn thấy được cơ, chính là sổ đỏ đứng tên một mình tôi cùng với danh dự của tôi.

Từ đồn cảnh sát đi ra ngoài, Đường Thời Dư hùng hổ xông đến, giật tóc tôi: “Mày muốn chết phải không?”

Tôi phản ứng nhanh, xoay ngược lại tát cho cô ta một phát đỏ cả mặt.

“Không muốn ngồi tù thì ngậm cái mồm thối của cô vào, kể từ hôm nay cô c.út khỏi nhà tôi ngay. Để tôi thấy cô bén mảng đến tôi sẽ gọi cảnh sát bắt cô lại.”

Đường Thời Dư ôm lấy Trình Tự, khóc lớn.

“Em không đi! Em không đi!”

Trình Tự vừa dỗ cô ta, rồi lại hít một hơi thật sâu nói: “Thế này đi, nội thất hư hại bao nhiêu, chúng tôi sẽ bồi thường như vậy. Nhà tôi cũng nhường lại cho cô, ngày mai sẽ làm thủ tục sang nhượng.”

Đó là điều kiện của lúc trước, giờ thì khác rồi.

Tôi vui vẻ nhìn sắc mặt hai người họ như vừa ăn c.ứt xong, chậm rãi nói:

“Nhượng nhà lại cho tôi, anh và cô ta còn phải công khai xin lỗi tôi trước mặt mọi người nữa. Thư xin lỗi cứ dán ở bảng tin cộng đồng đi, mọi người đều có thể đọc.”

“Cô đừng có mà quá đáng!”

Tôi quay người giả vờ đi lại vào đồn cảnh sát.

Trình Tự gọi tôi lại, “Được rồi, mọi việc cứ làm theo cô nói.”

Đường Thời Dư hét lên như một con chó đ.i.ên: “Không thể nào, em tuyệt đối sẽ không xin lỗi đâu!”

Trình Tự nhỏ giọng dỗ: “Em vẫn còn con trong bụng, đừng so đo với cô ta, thư xin lỗi anh sẽ viết thay em.”

“Tôi muốn chính tay cô ta viết, sau này sẽ mang đi làm giám định nét chữ.” Tôi không mặn không nhạt nói.

“Mày nằm mơ đi! Tao có chết cũng không xin lỗi mày!”

“Ồ, vậy cô cứ đi ngồi tù đi nhé”

Trước đây tôi cầu xin họ, giờ đổi lại thành họ cầu xin tôi.

Trình Tự nói hết lời mới thuyết phục được tôi tạm rời khỏi đồn cảnh sát.

Bởi vì chuyện này, Trình Tự buộc phải đồng ý sáng sớm ngày mai sẽ đi làm thủ tục sang nhượng với tôi.

Mỗi một giây tôi đợi thêm, đều là sự nhân từ tôi dành cho anh ta và Đường Thời Dư .

Tiền tôi đã chuẩn bị xong, có sự đồng ý Trình Tự nên thủ tục làm rất nhanh.

Tôi gạch tên Trình Tự ra khỏi sổ đỏ, tuy rằng vẫn phải gánh tiền nợ, nhưng dựa vào thu nhập của tôi cũng có thể trả hết trong vòng 5 năm tới, nên áp lực cũng không tính là quá lớn.

Từ trung tâm dịch vụ công đi ra, Trình Tự gọi tôi lại.

“Cô rút lại bản tố cáo với cảnh sát đi.”

Tôi phớt lờ giọng điệu ra lệnh của anh: “Hai người công khai xin lỗi đi, rồi mọi việc sẽ ổn thoả.”

Dù sao mục đích của tôi cũng là lấy được nhà, sau này bọn họ ra sa, tôi chẳng quan tâm.

Đến hôm nay mục đích của tôi đã đạt được nửa rồi.

Trình Tự đồng ý về nhà sẽ viết thư xin lỗi.

Hôm đó tôi liên lạc lại với bên sửa chữa nhà cửa.

Trước đây khi trang trí nội thất nhà tôi còn phải tham khảo sở thích của Trình Tự.

Ví dụ như anh ta thích phong cách đơn giản, nên tôi đành từ bỏ mấy thứ màu sắc, bông bông mà tôi hay thích.

Lần này tôi trao đổi với người thiết kế về sở thích của tôi.

Theo phong cách kiểu Pháp nhẹ nhàng.

Nhà thiết kế cũng rất nhiệt tình: “Tôi cần tham quan bố cục nhà cô trước, vừa hay bây giờ có thời gian, ta qua đó luôn nhé.”

Cầm được sổ đỏ trong tay, tâm trạng của tôi cũng không tồi, nhưng tâm trạng này không tồn tại lâu khi tôi về đến cửa nhà.

Lỗ khoá của tôi bị đắp xi măng vào.

Trên cửa còn viết năm chữ lớn bằng sơn đỏ: “Chết con m.ẹ mày đi”

Nhà thiết kế sợ hãi: “Cô ơi, cô không gây hấn với ai đó chứ?”

Không cần đoán tôi cũng biết là ai.

Chỉ là tôi không nghĩ rằng cô ta vẫn dám tiếp tục làm thế này.

Xem ra lần sau phải lắp thêm camera ở hành lang rồi.

Lúc này cửa nhà đối điện từ từ mở ra, hàng xóm ló đầu ra nói: “Tiểu Từ à, cô về rồi. Tôi biết là ai làm.”

Cô ấy mời tôi với nhà thiết kế vào nhà.

Bắt đầu giận dữ kể:

“Dạo này họ cứ rải tờ rơi trước cửa nhà mãi, nói thế nào cũng không nghe, rải thì thôi đi lại còn dán lên hẳn cửa nhà tôi, đúng là mặt dày hết nấc. Tôi tức quá, nên mới lắp cái camera.”

Cô ấy mở máy tính lên, bật đoạn video giám sát lên.

“Cô nói xem có trùng hợp không, vừa hay quay được cô ta nè. Có cả sau lưng, chính diện cũng quay được.”

Chỉ thấy trên màn hình là bóng Đường Thời Dư quay lưng về phía camera, cầm lọ sơn đỏ trong tay không kiêng nể gì mà phun lên cửa nhà tôi.

Phun xong còn lấy xi măng đã chuẩn bị sẵn ra trát lên ổ khoá.

Làm xong mọi thứ, cô ta còn lấy khăn ướt ra lau tay nắm cửa.

Người hàng xóm nhịn không nổi nữa mắng: “Cô ta đang làm gì thế? Lau dấu vân tay à? Đúng là vừa ngu ngốc vừa xấu xa.”

Nhà thiết kế nói: “Xi măng trét lên ổ khoá là hỏng luôn rồi, cửa chống trộm này đổi cái mới chắc cũng tốn kha khá đó.”

Đúng là tốn kha khá thật.

Tôi sống đến chừng này tuổi, đã từng gặp qua những người mù luật nhưng chưa gặp ai vừa ngu mà còn mù tịt luật như này luôn.

Chắc cô ta cũng chẳng ngờ hành vi sai trái của mình bị quay lại đâu.

Lần này đừng mong nương tay nữa nha.

Không sai, tôi lại báo cảnh sát rồi.

Thư xin lỗi tôi cũng chẳng cần nữa, trực tiếp công bố hành động của Đường Thời Dư trên nhóm chat của khu luôn.

Đến tối cô ta lại bị dẫn đi rồi.

Cư dân trong khu lại có một dịp ngồi hóng drama ngập trời.

Đường Thời Dư ở dưới lầu cứ luôn miệng cãi lại, bảo mình không làm gì hết, còn đánh cả cảnh sát.

Các ông bà ở dưới hóng chuyện còn chỉ trỏ cô ta.

“Là cô ta hả, tuổi trẻ mà xấu xa quá thể.”

“Thằng chồng cũng chẳng phải loại tốt lành gì, giống nhau cả thôi.”

Người thụ lí vụ án lại vẫn là viên cảnh sát lần trước.

Anh ta nhìn tôi còn cười nữa: “Cô gặp phải thứ gì thế này…”

Tôi bất lực bĩu môi, nhìn dấu răng trên cổ tay anh ta nói: “Làm phiền anh rồi.”

Trong đồn cảnh sát, Đường Thời Dư tức giận đến run rẩy: “Từ Nghiên, mày đợi đó.”

Do thiệt hại gây ra quá lớn, còn hành hung cảnh sát, Đường Thời Dư phải chịu trách nhiệm hình sự.

Lúc đến Đường Thời Dư hùng hổ thế nào, thì bây giờ cầu xin tôi lại thảm hại thế ấy.

“Em biết sai rồi chị ơi, chị tha cho em được không ạ.”

“Em vừa thi đậu nghiên cứu sinh, còn phải đi học, chị nỡ lòng nào hủy mất tương lai của em chứ?”

Đúng là mấy năm rồi chưa có ai kể chuyện cười buồn cười như cô này đấy.

“Tương lai không phải do cô tự phá hả?”

Đồng chí cảnh sát cũng nói: “Bây giờ không phải cô ấy tha hay không tha, hành vi của cô ghê gớm quá rồi, giờ cô ấy nói cũng không tính nữa.”

Cuối cùng tôi cũng chẳng đợi Trình Tự đến, lấy lời khai xong liền đi thẳng về nhà.

Nghe nói sau đó Đường Thời Dư bị kết án rồi.

Nhưng do đã bồi thường cho tôi rồi nên cũng không bị phạt nặng lắm mà được hưởng án treo.

Chuyện này cũng gây chấn động cả khu, dù gì người kẻ vô liêm sỉ trên đời cũng rất nhiều nhưng để đạt đến đỉnh cao như hai người này thì hơi hiếm.

Sau này hình ảnh cô ta từ lúc tông vào đuôi xe, giật chồng người khác, khóc lóc om sòm đều được đám người hóng drama ghép lại thành một video, lan truyền mạnh mẽ.

Ngoài ra còn có nhiều blogger đăng lại.

Nhanh chóng trở nên viral khắp các trang mạng xã họi.

Ở bên dưới có người bình luận: “Có ai biết là ở đâu không? Đưa đến trường học với nơi làm việc của họ cho lãnh đạo xem đi.”

“Loại người thế này đừng ló mặt ra ngoài nữa. Cẩn thận bị đập đấy.”

“Ấy, đây không phải bạn học/ đồng nghiệp của tôi sao?”

Dù đã làm mờ rồi nhưng vẫn bị người khác nhận ra.

Vì tôi đã cắt đứt liên lạc với họ rồi, nên chỉ có thể nghe tin tức từ cư dân mạng bàn tán.

Đường Thời Dư vì có tiền án nên không thể tiếp tục học lên nghiên cứu sinh nữa, bị trường đuổi thẳng cổ.

Chuyện của Trình Tự đến tai lãnh đạo, anh ta cũng bị sa thải.

Càng bất ngờ hơn nữa là, Trình Tự đã bí mật đăng kí kết hôn với Đường Thời Dư từ rất lâu rồi.

Chính là lúc Đường Thời Dư còn khoe khoang với tôi, cô ta vừa được Trình Tự cầu hôn không lâu ấy.

Một người mang tiền án, một người thất nghiệp lang thang.

Siêu hợp nhau luôn.

Nhưng lúc dì Trình biết Đường Thời Dư có tiền án thì nhất quyết không chịu cho cô ta sinh em bé nữa.

Dù gì chuyện này cũng ảnh hưởng đến tương lai đứa bé, là nỗi nhục của nhà họ Trình.

Bà ta ngày nào cũng nói, thậm chí còn nhờ cả bạn bè thân thích đến tận nhà bố mẹ Đường Thời Dư mắng chửi.

Sau cùng Trình Tự không chịu nổi nữa, ly hôn với Đường Thời Dư.

Đứa bé cũng bỏ luôn.

Bố mẹ tôi xúc động nói: “Cũng may lúc đó con quyết đoán, không biết nếu lúc đó cứ chui đầu đi đăng kí kết hôn thì bây giờ sẽ phiền như nào đây.”

Bây giờ cả khu đều biết mặt hai người họ.

Một hôm ông cụ trông cửa nhìn thấy tôi, ân cần vỗ ngực bảo đảm với tôi:

“Cô gái nhỏ yên tâm, mắt ông già này hơi bị tinh luôn. Cháu cứ yên tâm ở đây nhé, ông xem hai đứa kia còn dám bén mảng vào đây không.”

Sau nửa năm miệt mài làm việc, tôi tập trung toàn bộ sức lực cho công việc, chưa có dự định kết hôn trong thời gian tới.

Bố mẹ tôi cũng ý thức được, mù quáng giục kết hôn sẽ phát sinh ra hơi nhiều vấn đề.

Đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết nông sâu lòng người.

Không kiêu không nóng, chuyện tốt rồi sẽ đến.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play