Phán Quyết Của Thẩm Phán 5

Chương 3


1 tháng


11.

Chúng tôi ăn ngon ngủ ngon trong xe, còn đám người Trần Dung, Từ Khang thì phải đi lại trong núi tròn một ngày hai đêm.

Đói khổ lạnh lẽo chưa tính, thứ khiến họ phát điên là đi mãi mà cứ loanh quanh một chỗ.

Mới tờ mờ sáng, chiếc đèn pin trong tay họ chính thức cạn pin.

Buổi phát sóng cũng bị cắt đứt ngay khi ấy.

Cùng lúc đó, Thanh Vân thay đồ thể thao, mang balô xong thì đi về hướng đám người kia.

Còn Lâm Quy bắt đầu điều chỉnh camera được gắn trên người cô ấy.

Sau nửa tiếng buổi live stream tạm dừng phát sóng thì màn hình lại có động tĩnh, hình ảnh xuất hiện được điều chỉnh thành góc nhìn của Thanh Vân, đương nhiên góc của camera đã khéo léo che đi mặt của cô ấy.

Bên cạnh có một hàng chữ xuất hiện cùng lúc ấy:

[Tiếp theo, mời xem góc nhìn thứ nhất của người bị hại.]

Hàng triệu người vội vã tràn vào kênh live stream,thậm chí lượt xem còn không ngừng tăng lên.

“Người bị hại là đang ám chỉ ba người mất tích vào mười lăm năm trước đó hả?”

“Thật sự là do nhóm thầy Từ giết ư? Vì sao vậy?Thầy Từ thường giải đáp thắc mắc của mọi người miễn phí, trông đâu có giống loại người đó?”

“Lầu trên tỉnh hộ đi, nghe câu ‘Biết người biết mặt nhưng không biết lòng’ chưa hả?”

Lúc độ hot tăng cao cũng là lúc người thân của nhóm Vương Thành An báo cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng khóa kênh phát sóng này.

Nhưng chẳng biết người đứng sau dùng kỹ thuật gì mà chẳng thể khóa nổi.

Vậy nên sau khi biết được sơ lược vị trí của đám người Vương Thành An, bọn họ chỉ có thể đặt trọn tinh lực vào việc cứu viện.

Song, lần này cách bắt cóc của Thẩm Phán rất khác những lần trước.

Địa điểm lần này là trên núi cao hoang dã, những con tin sẽ gặp nguy hiểm hơn bội phần.

Hơn nữa chẳng ai liên lạc được với họ, bây giờ cảnh sát phải lục soát từng ngóc ngách, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng biết tổn hao bao nhiêu thời gian rồi.

Người phụ trách chau mày suy tư trong thoáng chốc rồi quả quyết hạ lệnh: “Điều động trực thăng, càng nhanh càng tốt!”

12.

Mười tám tiếng sau khi mất liên lạc với bên ngoài, đám người kia đã gặp Thanh Vân.

Nhiệt độ trên núi đang dưới 15 độ mà quần áo của nhóm người Vương Thành An lại chẳng đủ dày.

Mười mấy tiếng không được ăn uống, lúc này đây,bọn họ đã có triệu chứng mất nước và hạ thân nhiệt.

Từ Khang luôn cảm thấy cây cối trước mắt lay động, thậm chí còn có bóng người loáng thoáng…

Có người!

Từ Khang trợn to mắt, cố gắng quan sát để chắc chắn rằng mình không nhìn lầm.

Thật sự có một cô gái mặc quần áo leo núi, đội mũ, đeo khẩu trang, đang lục lọi ba lô ở cách đó không xa.

Đám Từ Khang như nhìn thấy vị cứu tinh, bọn họ dùng hết sức lực chạy tới chỗ Thanh Vân rồi yếu ớt la lên.

“Cứu với! Cứu chúng tôi với…

Thanh Vân hoảng hốt: “Mọi người cũng lạc đường hả? Tôi cũng lạc mất rồi. Điện thoại hết pin nên tôi chẳng biết đi đâu.”

“Có nước chứ?”

Vương Thành An sắp khát đến độ toát cả mắt, ông ta nắm chặt lấy cổ áo của Thanh Vân. 

Thanh Vân tái mặt vì sợ, giọng nói run run như thế sắp khóc: “Tôi... Tôi không có nhiều lắm, chỉ có một chai thôi.”

Cô ấy còn chưa dứt câu thì đám Từ Khang đã thẳng tay giật lấy ba lô của cô ấy rồi bắt đầu tìm đồ ǎn.

Chỉ có Vương Long mặt xám như tro tàn đứng cách đó không xa, hắn vừa nhìn quanh vừa không ngừng lẩm bẩm.

“Giống... Giống lúc chúng ta gặp gia đình kia vào mười lăm năm trước quá.”

Hắn nhìn Thanh Vân mà như nhìn thấy quỷ, sau đó hắn thét lên rồi chạy vào rừng sâu.

Trông cứ như phát điên rồi vậy.

Giờ phút này đám người Vương Thành An hoàn toàn không để ý tới sự khác lạ của Vương Long.

Một chai nước chẳng đủ để chia ra, mà cô gái kia cứ giữ chặt lấy áo của mình như thể trong đó vẫn còn giấu đồ ăn.

Đám người kia nhìn chằm chằm vào Thanh Vân như dã thú từ thời nguyên thủy.

“Chắc chắc cô ta còn thức ăn!”

Thanh Vân hoảng hốt lùi về sau: “Các người muốn làm gì? Đây là đồ của tôi, nếu các người dám giành thì tôi nhất định sẽ báo cảnh sát sau khi rời khỏi đây.” 

Ánh mắt sau lớp kính của Vương Thành An lộ ra vẻ ngoan độc: “Cô có thể rời khỏi đây rồi hẵng nói!”

Môi của Trần Dung đã trở nên tím tái vì lạnh, bà ta vội vã chạy tới toan cởi quần áo của Thanh Vân ra.

“Đưa đồ cho tao, đưa cho tao!”

Trên cổ của Thanh Vân có camera mini, thế nên cảnh tượng ấy đã bị hàng triệu người xem nhìn thấy cả thảy.

Kênh live stream lập tức sôi trào.

“Có ai như tôi không, cách màn hình mà tôi cũng sợ toát mồ hôi rồi này.”

“Ghê quá đi... Bọn họ định gi.ế.t người luôn sao?”

“Chúng có còn là người không thể?”

Buổi live stream tạm dừng.

Tôi và Lâm Quy đeo mặt nạ, chuẩn bị đưa ra phán xét cuối cùng.

“Thanh Vân, đến lúc rồi.”

Khoảnh khắc nghe thấy lời tôi nói trong tai nghe,Thanh Vân lập tức đá văng gã Từ Khang đang không ngừng lôi kéo mình ra, sau đó, cô ấy nắm tóc Trần Dung rồi đè bà ta xuống đất. 

Lúc này đây, ánh mắt của Thanh Vân sắc như dao, giọng nói lạnh lùng chẳng che giấu nổi sự ghét bỏ.

“Bọn mày đúng là... lũ đốn mạt”

Lúc này Vương Thành An mới nhận ra điểm khác lạ, ông ta tái mặt lùi về sau.

“Thẩm Phán...”

Tiếng cười quỷ dị của Lâm Quy chợt truyền tới:

“Đang nói tôi đấy à?”

“A a a!”

Giang Khải còn chưa kịp chạy thì đã bị Thanh Vânđá ngất.

13.

Nửa tiếng sau, kênh live stream lại bắt đầu.

Vương Long chạy vào rừng sâu nên chẳng biết kết cục ra sao, còn những kẻ ở lại thì đang bị treo trên vách đá, tay ai cũng bị trói lại bằng mấy sợi dây.

Hiển nhiên họ vẫn không ngừng la hét kêu cứu.

Lâm Quy đeo mặt nạ quỷ ngồi ở rìa vách đá, cậu ấy vừa cầm kéo vừa nghịch mấy sợi dây trói đám người kia.

Sau một lúc lâu, cậu ấy bắt đầu cất giọng điệu vô cùng quái gở của mình lên. 

“Chơi trò chơi nhé. Tôi hỏi, các người trả lời. Trả lời đúng thì có phần thưởng, nhưng trả lời sai hoặc không trả lời thì tôi sẽ cắt mấy sợi dây thừng này đấy.”

Cư dân mạng đang xem lập tức xôn xao.

“Đúng là Thẩm Phán mà!”

“Vẫn là kiểu làm việc quen thuộc ấy!”

“Kịch hay sắp bắt đầu rồi phải không? Rốt cuộc mười lăm năm trước đã xảy ra chuyện gì vậy ha?”

Đây cũng là vấn đề mà chúng tôi muốn hỏi.

“Mười lăm năm trước, vì sao các người lại g..ế.t cả nhà thầy Trịnh? Trông ông có vẻ bạo dạn nhất, vậy thì bắt đầu từ ông nhé.”

Lâm Quy đứng trên đỉnh đầu của Vương Thành An.

Bọn họ toát mồ hôi lạnh liếc nhìn nhau, nhưng aicũng nhớ tới lời căn dặn của Vương Thành An, chắc chắn lúc này đang live stream, dù Thẩm Phán có hỏi gì thì bọn họ cũng sẽ không nhận tội.

Vậy nên chẳng một ai lên tiếng.

Lâm Quy tặc lưỡi, chẳng nói chẳng rằng cắt đứt sợi dây trên tay trái của Vương Thành An.

“A!”

Vương Thành An chỉ còn lại mỗi sợi dây trên tay phải để giữ cơ thể mang trọng lượng 80 ký của mình, ông ta chao đảo trên vách đá, phải một lúc lâu sau thì cơ thể của ông ta mới ổn định được.

Ông ta nắm chặt lấy sợi dây cứu mạng duy nhất mình, gân xanh hằn lên khắp cơ thể, miệng há to thở hổn hển.

Đ*m cắt thật sao?!

Người chịu trách nhiệm “tạo bầu không khí” là tôi đây lặng lẽ đổ ít đá vụn xuống vách núi.

Mấy hòn đá rơi xuống bên cạnh Vương Thành An khiến ông ta sợ đến mặt mũi tái nhợt.

“Còn không nói?”

Lâm Quy lại chìa kéo ra.

“Tôi nói! Tôi nói!”

Vương Thành An toát mồ hôi, ông ta không ngừng thở dốc.

“Mười lăm năm trước, lúc gặp nhà thầy Trịnh thì đám chúng tôi đã nhịn đói suốt hai ngày rồi.”

14.

Thầy Trịnh là giáo viên tiểu học ở thị trấn kế bên.

Bình thường ông ấy rất thích leo núi cùng vợ mình.

Lần đó ngọn núi ông ấy định chinh phục quá cao, thế nên cô con gái vừa về nhà sau khi tốt nghiệp đại học đã đi theo vì không yên lòng.

“Đợi chút.”

Lâm Quy cắt ngang lời ông ta, cậu ấy nhìn chằm chằm vào Từ Khang rồi đưa ra câu hỏi số hai: “Ông không cao to, cũng không khỏe mạnh gì, nhưng có thể kéo một cô gái đã trưởng thành đi mà chẳng bị ai phát hiện sao? Đồng lõa của ông... là ai?”

Cậu ấy chỉ tay về phía Giang Khải, Giang Khải chấn động một phen rồi vội vàng khai báo: “Là Vương Thành An và Vương Long!”

Hắn chỉ sợ Lâm Quy cũng cắt dây thừng của hắn,thế nên hắn khai sạch những gì mình biết.

Trịnh Hiểu bị ba người con trai kéo vào rừng.

Bọn chúng vừa năn nỉ vừa than vãn, hy vọng cô ấy có thể giữ bí mật chuyện Từ Khang ăn vụng.

Nhà Từ Khang rất giàu, vậy nên gã cam kết rằng,chỉ cần ra khỏi ngọn núi này thì hắn sẽ gửi mấy triệu làm quà cảm ơn.

Vốn dĩ Trịnh Hiểu cũng không nghĩ đây là chuyện gì to tát, nên cô ấy lập tức tha thứ cho bọn họ.

Nhưng Vương Long lại nổi lên tâm tư khác với cô gái trẻ trung xinh đẹp này, y còn cho rằng Trịnh

Hiểu không truy cứu chuyện kia là vì mấy triệu bạc, vậy chắc hẳn cô ấy là người có thể làm bất cứ chuyện gì vì tiền.

Cuối cùng sang hôm sau thì điện thoại đã có sóng, tin nhắn cầu cứu lập tức được truyền đi.

Lúc này lá gan của Vương Long cũng lớn hơn vì y cảm thấy mình không cần phải cầu cạnh nhà thầy Trịnh nữa. Đêm đó, y và Giang Khải lặng lẽ theo đuôi Trịnh Hiểu khi cô ấy đi vệ sinh.

Từ lời khai của y, tôi đã hiểu được sự thật vào đêm hôm đó.

15.

Trịnh Hiểu bị hai tên con trai theo dõi nên sợ hết hồn, cô ấy khó chịu ra mặt, hỏi xem hai tên kia muốn làm gì.

Vương Long quan sát khắp người Trịnh Hiểu với ánh mắt ghê tởm.

Y nói: “Không phải chị muốn đi vệ sinh sao? Chị cứ đi đi, tôi trông chừng cho.

Dĩ nhiên Trịnh Hiểu không tin lời y, cô ấy cứ đứng yên tại đó.

Vương Long càng táo bạo hơn: “Sao còn chưa đi? Muốn tôi cởi quần giúp chị cơ à?"

Câu nói này hoàn toàn chọc giận Trịnh Hiểu, cô ấy lập tức tát Vương Long một cái rồi mắng y là đồ đê tiện.

Nào ngờ lúc cô ấy muốn xoay người đi thì bị Vương Long kéo lại.

Y giận dữ xé quần áo của Trịnh Hiểu.

 

 

 

Giang Khải sợ lớn chuyện nên che kín miệng Trịnh

Hiểu, cuối cùng lại biến thành hai tên con trai đè

Trịnh Hiểu xuống đất, quần áo của người con gái

rách tả tơi.

Nào ngờ cảnh tượng ấy đã bị vợ chồng thầy Trịnh

bắt gặp, bọn họ tức giận nhặt tảng đá ở bên cạnh

lên rồi đập tới.

Trịnh Hiểu khóc lóc nép sau lưng ba mẹ, sợ đến

run lẩy bẩy.

Vợ chồng thầy Trịnh quyết định sẽ không cung cấp

thức ăn cho đám người này nữa.

Vốn dĩ đám Vương Long cũng chẳng quan tâm

đến chuyện đó, dẫu sao tin cầu cứu đã được gửi

di.

Chậm nhất thì hôm sau là bọn họ có thể ra ngoài

rồi, đến lúc đó bọn họ sẽ chẳng liên quan gì đến

nhà này nữa.

Nhưng đợi đến chiều tối hôm sau mà vẫn chưa có

ai đến giúp đỡ.

Khủng hoảng không có đồ ăn, nước uống lại ập tới

một lần nữa.

Trần Dung cậy mình cũng là con gái nên lân la tới

làm quen với Trịnh Hiểu, mở miệng ra là gọi chị gái

này chị gái nọ, còn nói cô ta chẳng quen biết với

Vương Long kia.

Nhưng cả nhà Trịnh Hiểu đã không còn tin vào

đám người này, bọn họ thu dọn đồ đạc rồi tách xa

ra.

Để sống sót, đám người Vương Thành An chỉ có thể mặt dày đi theo, bọn họ như thuốc cao bôi trên da chó, có làm thế nào cũng không tách ra được.

Tôi chợt hiểu ra mọi chuyện.

Chẳng trách lúc trước trạng thái của Vương Long có gì đó không đúng lắm.

Y cứ nghi thần nghi quỷ, giống như tinh thần bị đả kích rất lớn vậy.

Hóa ra mọi nguyên nhân đều do y mà ra.

Cho nên y mới chột dạ, mới sợ hãi. Lúc quay lại hiện trường, y cũng là người đầu tiên hoảng hốt và suy sụp trong cả đám.

“Trở lại câu hỏi, các người g.i.ế.t ba người kia vì đồ ăn đúng chứ?”

16.

Lúc này người xem live stream đều vỡ òa.

“Thật sự giết người vì miếng ăn kìa?!”

“Mấy kẻ này đáng chết lắm. Vợ chồng nhà kia cho chúng đi theo, là do bọn chúng không đứng đắn, giở trò với con gái nhà người ta cơ mà. Tự làm tự chịu thôi!”

“Quá đáng sợ. Người như thế mà lại là sinh viên nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp còn làm giáo viên nhiều năm như thế kia!”

Những câu khiển trách chạy đầy màn hình, đột nhiên có vài bình luận khác lạ xuất hiện.

“Bọn họ không giết người cướp đồ ăn đâu.”

“Sao lầu trên biết?”

“Tôi học Tâm lý học, từ vẻ mặt của Vương Thành An và Từ Khang thì rõ ràng bọn họ đang giấu giếm cái gì đấy.”

Đúng lúc tôi cũng đang nghĩ như vậy.

Đội cứu trợ chỉ đến chậm một chút, đâu phải là bọn họ đã nhịn đói suốt mấy ngày trời? Cùng lắm thì chịu đựng một chút nữa thôi là được, đâu đến mức g.iế.t liền ba người vì miếng ăn chứ.

Tôi và Lâm Quy liếc nhìn nhau, sau đó chúng tôi chọn Trần Dung – người đang sa sút nhất trong cả đám.

“Rốt cuộc thứ khiến các người nhẫn tâm giết

người là thức ăn? Hay là cái gì khác?”

Trần Dung quay ngoắt sang nhìn Vương Thành An.

Vốn dĩ Vương Thành An vẫn đang sợ c.h.ế.t, nhưng lúc này ông ta lại rống to lên như thể chó cùng rứt dậu: “Là vì đồ ăn! Khi đó hai tên già kia không cho đồ ăn nên chúng tôi sắp chết đói rồi. Gi.ế.t người vì đồ ăn thì sao?"

Tôi nhìn về phía Trần Dung.

Bà ta khóc lóc lắc đầu: “Không biết... Tôi khôngbiết gì hết…

“Bà có một đứa con trai nhỉ?”

Trần Dung ngẩn ra.

Lúc bà ta vẫn chưa lấy lại tinh thần, tôi dùng kéo cắt một sợi dây trên tay bà ta.

Trần Dung sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Tôi nghiêng đầu nhìn bà ta với vẻ chân thành:

“Chúng tôi không phải người tốt đâu. Nếu chưa nhận được đáp án mình muốn thì tôi chẳng ngại khiến con trai của bà cũng được trải nghiệm cảm giác mạo hiểm đầy kích thích này”

Bà ta lập tức thay đổi sắc mặt: “Không phải vì thức ǎn!"

Sau khi dừng lại vài giây, cuối cùng bà ta cũng hé răng thốt ra mấy chữ: “Chúng tôi gi.ế.t người là vì.. Đêm đó, chúng tôi nghe thấy cặp vợ chồng kia nói...”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play