5.

Lúc đám người Vương Thành An tỉnh dậy thì trời đã nhá nhem tối.

Bọn họ hoảng hốt một lúc lâu, đến khi thấy người đeo mặt nạ quỷ không xuất hiện thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Người đầu tiên nhận ra điểm lạ thường chính là Từ Khang, gã gầy đến mức gương mặt lõm xuống,còn mắt thì như lồi cả ra ngoài.

“Không đúng... Nơi này không phải là núi Linh Xà!”

Bấy giờ mọi người mới nhận ra, núi Linh Xà là rừng núi đã được khai phá, thậm chí có cả bảng chỉ đường và bậc thang.

Còn nơi này hoang vu hẻo lánh, cây cối như nhe nanh múa vuốt, chẳng có lấy bóng người qua đường, mà hình như cũng chưa từng có ai đặt chân đến đây.

“Lạnh quá đi...”

Trần Dung đang xoa cánh tay thì nhận ra áo khoác và quần ngoài của mọi người đều chẳng còn nữa,ai nấy cũng chỉ mặc một chiếc áo mỏng tang.

Hôm nay là cuối thu, gió rét lướt qua khiến cả đám lạnh đến mức răng đánh vào nhau.

Vương Thành An chợt nhìn vào một nơi không xa lắm, sau một hồi quan sát cẩn thận, ông ta hô lên:

“Hình như bên kia có quần áo.” 

Bọn họ tiến tới mở gói đồ thần bí kia ra, nào ngờ thứ bên trong khiến mặt ai cũng tái ngắt.

Trừ một cái đèn pin cầm tay thì những thứ khác đều là quần áo.

Nhưng tất cả đều theo phong cách của mười lăm năm trước.

Chưa kể... trông chúng giống hệt với ngày hôm đó.

Giang Khải – người ít nói nhất trong đám bọn họ bị dọa sợ đến mức ném quần áo, ngã ngồi dưới đất.

Hắn không ngừng lẩm bẩm.

“Thẩm Phán... xét xử vụ mười lăm năm trước.”

Cuối cùng, vào giờ phút này, bọn họ đã nhận ra nơi này chính là ngọn núi đã bị phong tỏa mang tên

Trường Vân.

Lần cuối cùng bọn họ đến đây đã là mười lăm năm trước.

Giang Khải suy sụp, hắn ngồi dưới đất khóc lớn:“Xong rồi, xong cả bọn rồi!”

Vương Thành An hít vào mấy hơi thật sâu rồi lên tiếng trách cứ: “Hét cái gì mà hét! Tôi đã xem Thẩm Phán phát sóng xét xử rồi. Lát nữa chắc hẳn bọn họ sẽ xuất hiện, mọi người phải nhớ, chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phải thật kiên nhẫn. Cho dù bọn họ có làm gì thì chúng ta cũng không được thừa nhận những chuyện mình đã làm.”

Tôi ngồi trong chiếc xe đậu ở đỉnh núi, nghe ông ta nói thế mà không khỏi bật cười.

Ông ta cũng chịu khó học bài đấy chứ.

Đáng tiếc, lần này phải khiến ông ta thất vọng rồi.

Tôi đang cười thì trông thấy Lâm Quy ngồi bên cạnh chống cằm nhìn mình.

Thế là tôi ngừng cười, mấy ngón tay lướt thật

nhanh trên bàn phím: “Bản thảo sắp xong rồi, đừng gấp.”

“Không vội.”

Cậu ấy từ tốn hỏi tôi: “Viết đến đâu rồi?”

“Cậu quên nghề phụ của tôi là viết tiểu thuyết à? Từ vụ án thực tế chuyển sang văn chương thì phải trau chuốt chứ. Chuẩn bị phát sóng xong chưa?"

Lâm Quy buông tay: “Đương nhiên”

6.

Sáu giờ tối, một cửa sổ bất ngờ xuất hiện trong nhiều ứng dụng di động.

Trên đó kể lại một câu chuyện xưa, chẳng biết là tưởng tượng hay là sự thật.

Nhưng thời gian và địa điểm được viết vô cùng cặnkĕ.

Nội dung cụ thể như sau: 

Ngày 5 tháng 11 năm 2010, năm sinh viên xuất sắc thuộc trường Đại học Minh Hoa nổi tiếng muốn leo núi thám hiểm, nhưng để trốn tiền vé, họ đã xâm nhập trái phép vào vùng núi hoang dã. Nào ngờ bọn họ lại bị lạc đường. Thời gian cứ thế trôi qua, nhiệt độ trên núi thấp tới dưới 20 độ. Năm người bị lạc chẳng rõ phương hướng, lại còn làm mất thức ăn đã chuẩn bị, điện thoại di động thì hết pin, bọn họ chẳng khác nào đám ruồi mất đầu chỉ biết đi loanh quanh trên núi. Mãi đến năm ngày sau, cảnh sát nhận được điện thoại cầu cứu nên lên núi tìm kiếm, lúc này năm người kia mới được đưa ra ngoài. Điều kỳ lạ là ngoại trừ chức năng thể chất suy giảm thì dấu hiệu sinh tồn* của bọn họ vẫn rất ổn định. Vậy mấy ngày qua, rốt cuộc bọn họ đã trải qua chuyện gì? Tiếp sau đây, mời các bạn xem góc nhìn thứ nhất của hung thủ.

* Dấu hiệu sinh tồn (còn được gọi là Vital signs -dấu hiệu sống) là một nhóm bao gồm 4 - 6 dấu hiệu quan trọng nhất, cho biết trạng thái sống còn(duy trì sự sống) của cơ thể. Thông thường, có 4 dấu hiệu sinh tồn chủ yếu là: nhiệt độ, mạch, huyết áp và nhịp thở. Ngoài ra, có nhiều bác sĩ còn đề cập tới một dấu hiệu khác, đó là chỉ số bão hòa Oxy máu.

Nội dung đến đây là hết, theo sau đó là một đường link.

Vốn dĩ người xem chỉ cho rằng đây là một quảng cáo rác hoặc bài quảng cáo cho một cuốn tiểu thuyết nào đấy, nhưng lúc mọi người thảo luận thì mới phát hiện có điểm gì đó không đúng lắm.

“Sao ai cũng thấy quảng cáo này nhỉ? Chỉ quảng cáo thôi mà có lượng đăng tải lớn đến vậy sao?” 

“Tôi thấy quảng cáo này ở Douyin thì thôi đi, nào ngờ bạn tôi còn thấy nó ở Taobao cơ!”

“Chỉ có tôi là ngoại lệ à? Tôi cmn đang lên mạng học bài đấy chứ, thế mà cửa sổ quảng cáo này đột nhiên hiện ra…”

“Mà này, có ai nhấn vào link kia chưa?”

“Không phải đám lừa gạt đấy chứ?”

“Tao không có đồng nào hết, tao không sợ bị lừa.Để tao mở ra xem trước cho!”

Cư dân mạng không nén nổi tò mò nên nhấn vào đường link kia.

Lúc này bọn họ mới phát hiện giao diện kế tiếp là một kênh live stream.

Hình ảnh trong buổi phát sóng tối đen như mực,chỉ có mỗi ánh sáng từ chiếc đèn pin cầm tay.

Có tổng cộng năm người đang đi trên đám cỏ dại.

Đột nhiên có một người trước camera quay đầu lại mắng: “Mẹ nó! Rốt cuộc đám người kia muốn làm gì vậy? Bỏ chúng ta lại đây để tự sinh tự diệt sao?”

Khu vực bình luận lập tức hiện xôn xao.

“Không phải đây là giáo sư Từ Khang của Đại học B sao? Tôi từng đến dự tọa đàm của thầy ấy đấy!”

“Thầy ấy thường giải đáp miễn phí các câu hỏi của mọi người trên mạng nè. Sao bây giờ thầy ấy lại xuất hiện trong live stream nhỉ?”

Năm người kia lần lượt xuất hiện trước camera khiến cư dân mạng khiếp sợ không thôi.

Bởi vì bọn họ đều là những giáo sư và giáo viêncủa các trường đại học nổi tiếng.

Từ Khang của Đại học B, Trần Dung và Vương Thành An của Đại học A, còn có Giang Khải và Vương Long của Đại học Minh Hoa.Thậm chí trong đó còn có người làm Trưởng khoa,Phó Trưởng khoa.

Tin tức về năm giáo viên của các trường đại học nổi tiếng đang live stream ở vùng hoang dã bắt đầu được lan truyền với tốc độ chóng mặt. Chưa đến mười phút sau, có hàng triệu người tràn vào xem buổi phát sóng.

Trừ các sinh viên đại học thì còn có rất nhiều quầ nchúng thích ăn dưa vào xem trò hay.

Có người phát hiện trọng điểm.

“Đợi đã! Sao live stream lại có tên là Thẩm Phán?”

“Còn nữa, câu cuối cùng trong đoạn quảng cáo kia là, ‘Mời xem góc nhìn thứ nhất của hung thủ... Các giáo viên này là hung thủ sao? Đây là ý gì?”

“Tôi nổi cả da gà rồi này. Nhớ tới Thẩm Phán đã biến mất một năm trời…”

“Đoán mò làm gì, cứ xem tiếp là được.”

Giờ phút này, đám người Vương Thành An chẳng hề hay biết mọi thứ đã được phát sóng trực tiếp.

7.

Nhóm người nọ cứ ngỡ chúng tôi sẽ tiến hành mọi việc như mấy lần trước, nhưng họ nào biết, vào giây phút bọn họ cầm chiếc đèn pin kia lên thì buổi phát sóng đã được bắt đầu rồi.

Camera ẩn trong đèn pin lẳng lặng nằm vùng giữa đám người, âm thầm ghi lại từng lời họ nói.

Không có thức ăn, không có điện thoại, cứ loanh quanh trong núi giữa đêm khuya suốt nửa tiếng đồng hồ đã khiến đám người này dần mất đi kiên nhẫn.

Giang Khải – tên đi sau cùng vì có lá gan nhỏ nhất hội – bất cẩn vấp phải rễ cây. Thần kinh vốn đang căng thẳng đến cùng cực, bây giờ lại bị giật mình nên hắn chẳng kìm nén nổi nữa mà ngồi xuống đất gào khóc.

“Xong rồi! Chúng ta xong rồi! Chúng ta sẽ không thoát được đâu.”

Vương Thành An bực bội mắng to.

“Khóc cái gì mà khóc? Chúng ta còn sống là đã cảm ơn trời đất lắm rồi!”

Trần Dung và Vương Long trốn ở phía sau chẳng dám lên tiếng.

Chỉ có Từ Khang cầm đèn pin rọi xung quanh rồi tuyệt vọng thở dài.

“Mấy người không nhận ra con đường này chính là con đường chúng ta đã đi vào mười lăm năm trước u?"

Xung quanh lập tức chìm vào yên tĩnh.

Không gian tĩnh mịch khiến người ta run lên bần bật.

“Mười lăm năm trước chúng ta mặc quần áo thể này, cũng không có đồ ăn, điện thoại di động thì hết pin, chỉ có thể đi loanh quanh trên núi tìm đường về.”

“Thẩm Phán muốn tái diễn năm ngày đó của mười lăm năm trước.”

Nhưng khi đó bọn họ đã dựa vào cái gì để sống sót... Ai nấy cũng đều biết rõ.

8.

“Chẳng phải Thẩm Phán chỉ ra tay với tội phạm thôi ư? Vì sao mấy giáo viên này lại bị Thẩm Phán chú ý tới?”

“Chuyện này cũng quá đáng lắm rồi! Tuy mười lăm năm trước nhóm người này trốn tiền vé vào trong núi, nhưng đâu thể hành hạ bọn họ chỉ vì chút chuyện nhỏ này được chứ?”

“Thẩm Phán có đi xử lý hành vi trốn vé ở các điểm tham quan chưa?”

Người xem live stream càng nhiều thì càng xuấthiện các kiểu bình luận khác nhau.

Đám người Vương Thành An là giáo viên của những trường đại học lớn, học sinh trải rộng khắp cả nước. Bình thường bọn họ luôn giữ hình tượng tài đức vẹn toàn, hòa ái dễ gần.

Thế nên bây giờ có rất nhiều học sinh lên tiếng bất bình thay bọn họ.

Cho đến khi những người đang bênh vực nghe thấy câu nói như sấm rền của Vương Thành An.

“Chẳng lẽ lần này lại phải g.i.ế.t ba người để sống sót như đợt ấy sao?”

Cả kênh phát sóng lập tức rơi vào yên lặng.

Sau đó, khắp nơi nổ ầm như giọt nước rơi vào chảo dâu.

“Mẹ ơi! Mười lăm năm trước bọn họ từng g.i.ế.t người kìa!”

“Còn cmn tận ba người?”

“Ngu người luôn rồi. Bình thường giáo sư Trần Dung dịu dàng là thế, sao có thể như vậy được?”

“Vấn đề là bọn họ gi.ế.t ai nhỉ?”

Chẳng bao lâu sau, vụ án vẫn còn bỏ ngỏ vào mười lăm năm trước đã được tìm ra.

Khi đám người Vương Thành An bị kẹt trên núi Trường Vân thì có một nhà ba người cũng bị mất tích trong núi vào thời điểm ấy, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được.

Sở dĩ năm đó chính phủ niêm phong ngọn núi này cũng là để tránh xảy ra sự cố du khách mất tích hay gặp tai nạn như vậy.

Hai vụ án cứ ngỡ là chẳng có liên quan gì với nhau, nhưng bây giờ chỉ sợ là liên quan mật thiết với nhau là đằng khác.

9.

Mười hai giờ khuya.

Mất liên lạc với bên ngoài năm tiếng.

Đám người Vương Thành An trừ kiệt sức ra thì tinhthần cũng suy sụp rất nhiều khi chẳng thấy đượctia hy vọng nào trong nơi hoang dã này.

Vương Thành An không ngừng lẩm bẩm.

“Không thể c.hế.t được, tôi không thể ch.ế.t được,vất vả lắm tôi mới tới được bước này”

 Trần Dung thấy trạng thái của chồng mình không ổn định nên tiến tới trấn an: “Chẳng phải nói Thẩm Phán sẽ không gi.ế.t người sao? Chỉ cần chúng ta vượt qua..”

Nào ngờ Vương Thành An chợt đẩy bà ta ra với vẻ mặt dữ tợn.

“Cmn im ngay! Chỉ cần nhìn thấy mày là tao đã thấy tởm rồi! Con đ.iế.m này! Nhất định là mày gọi Thẩm Phán tới, tại sao mày lại giữ vật chứng của năm đó? Có phải mày chuẩn bị tất cả để hại bọn tao không?”

Đám người vẫn đang im lặng kia cũng đồng loạt nhìn chằm chằm vào Trần Dung.

Chỉ vì lúc trước Trần Dung nói rằng bà ta đã sửa xong máy ảnh có quay lại bằng chứng năm đó, lại còn giao nó cho bạn của bà ta nữa.

Trần Dung quắt mắt nhìn mọi người rồi cười như lên cơn.

“Trách tôi à? Bây giờ các người quay sang trách tôi ư? Sao khi trước không làm như vậy đi? Ai cũng góp phần vào vụ gi.ế.t người mười lăm năm trước mà. Còn lần này nữa, là ai muốn ra ngoài hả?Chẳng phải là vì Vương Thành An anh mê mẩn con nhỏ kia sao? Chuẩn bị cả thuốc nữa chứ. Anh cũng nghĩa khí thật đấy, gọi đám súc sinh này tới đủ cả.”

Vương Thành An kích động đến mức nổi điên, ông ta xông tới bóp cổ Trần Dung.

“Câm miệng! Tao bảo mày câm miệng!”

Trần Dung thét lên.

“Có ngon thì giết tôi đi, tôi không chịu được nữa đâu. Anh làm chuyện xằng bậy với đám nữ sinh, tôi đi theo chùi đi* cho anh cũng đủ nhiều rồi!”

“Dừng đi!”

Từ Khang không nhịn được nữa, hắn và hai người còn lại vội tiến tới tách hai kẻ điên kia ra.

“Giờ là lúc nào rồi hả? Còn không thoát khỏi ngọn núi này thì chúng ta sẽ ch.ế.t hết đó!”

Lời nói này khiến mọi người đều im lặng.

Từ Khang buồn bực quay đầu nhìn về phía Trần Dung: “Chiếc máy ảnh cô quay vào năm đó, thật sự được sửa xong rồi à?”

Trần Dung chột dạ nhìn sang hướng khác: “Tôi chỉ muốn uy hiếp Vương Thành An mà thôi, yên tâm, thứ đó đang ở một nơi rất an toàn.”

10.

Kênh phát sóng hoàn toàn nổ tung.

“Ôi mẹ ơi! Đúng là mặt người dạ thú mà!”

“Bọn họ còn là giáo viên nữa chứ, quá đáng sợ!”

“Đúng là địa ngục trống không, còn ma quỷ thì vây quanh con người mà! Một đám cặn bả bại hoại!”

“Nào các bạn sinh viên của Đại học A, các bạn vẫn ổn chứ?”

Sinh viên của Đại học A đờ ra cả rồi.

Vương Thành An và Trần Dung vẫn luôn là cặp vợ chồng mẫu mực trong trường. Một người là giáo sư, một là Trưởng khoa Kỹ thuật, lúc nào bọn họ cũng mang hình tượng hòa ái dễ gần.

Hành động đđiênloạncuar cả hai trên kênh phát sóng đã khiến hình tượng mà họ gầy dựng bấy lâu nay thay đổi đến nghiên trời lỡ đất.  

Huống chi, chính miệng bọn họ đã thừa nhận mọi chuyện.

Vương Thành An từng giở trò với sinh viên nữ, còn Trần Dung đi sau dọn dẹp.

Đột nhiên trong ký túc xá nữ vang lên tiếng thét:“Báo cảnh sát! Tôi muốn báo cảnh sát!”

Tiếng thét ấy xuất phát từ một sinh viên nữ đang co rúc trên giường, cô ấy nhớ lại vào kỳ học nọ,

Vương Thành An gọi cô ấy vào phòng làm việc với lý do hướng dẫn bài bảo vệ cuối kỳ.

Ngày đó nhiệt độ của máy điều hòa trong phòng làm việc được mở rất cao, cô ấy chỉ nhớ mình vừa uống ly nước xong thì đã buồn ngủ ngay tức khắc.

Còn những chuyện kế tiếp... Cô ấy chẳng nhớ rõ nữa.

Đến khi cô ấy tỉnh lại thì trời đã tối, trong điện thoại xuất hiện tin nhắn của Vương Thành An nói rằng cô ấy ngủ quên nên ông ta đi trước.

Nhưng cô ấy cảm thấy cả người rất khó chịu.

Cô ấy đành xin nghỉ vài ngày, điều kỳ lạ là Trần Dung đã quan tâm, chăm sóc cô ấy rất chu đáo trong những ngày ấy, hơn nữa bà ta còn tẩy não cô ấy rằng gần đây tiết trời thay đổi nhiều nên ngã bệnh là chuyện quá đỗi bình thường.

Ở một phòng ký túc xá khác, có một sinh viên nữ hoảng sợ nhìn bạn cùng phòng: “Trịnh Thiến, có phải suýt nữa là cậu sẽ đi dạy thêm cho con trai của Vương Thành An không? May là cậu không đi đó!"

Sinh viên tên Trịnh Thiến kia ngây người một lúc lâu.

Đúng là cô ấy từng chuẩn bị đến dạy học cho thằng bé kia, có điều suất dạy ấy đã bị bạn cùng phòng ký túc xá giành trước một bước rồi.

Tôi nói tôi rất cần số tiền kia, thế là Trịnh Thiển chủ động nhường cơ hội dạy kèm đó cho tôi.

Lúc Trịnh Thiến nhắn tin cho tôi thì tôi vẫn đang đánh cược với Lâm Quy rằng ai trong đám Vương Thành An sẽ nổi điên đầu tiên.

Trịnh Thiên hỏi tôi: “Khương Hòa, cậu xem kênh live stream của Thẩm Phán chưa? Cậu... phụ đạo cho con trai của Vương Thành An... không bị thương gì chứ?”

“Cảm ơn cậu đã quan tâm, mình rất ổn.”

Nói xong, tôi đeo mặt quỷ và máy thay đổi giọng nói.

Kênh live stream vụt tắt trong giây lát, sau đó tôi xuất hiện trước màn hình và cất giọng nói đầy phấn khích.

“Chào các bạn sinh viên của Đại học A, chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé.”

Cư dân mạng ngây ra.

“Có ý gì đây? Thẩm Phán đang nói chuyện với tôiphải không?”

Tôi cười ha hả: “Hiện tại chiếc máy ảnh có đoạn video phạm tội vào mười lăm năm trước của TrầnDung đang ở trong sân trường của Đại học A, các bạn sinh viên đang ở trong trường không ngại chơi trò tìm kho báu chứ? Người thắng có thưởng đó nha.”

Nửa đêm, đám sinh viên trong ký túc xá lập tức sôi trào.

Người quản lý ký túc xá cũng chẳng làm gì được.

Mấy ngàn học sinh bò dậy khỏi giường, quyết chí lật tung cả sân trường để tìm chiếc máy ảnh kia.

Sau khi ngừng phát sóng mới phát hiện Lâm Quy đang ung dung nhìn mình, cậu ấy hỏi: “Sao cậu lại bắt chước kiểu nói của tôi?”

Hȧ?

Tôi gãi đâu: “Tôi kỳ lạ lắm hả? Xin lỗi nha, tôi không để ý.”

Lâm Quy: “…”

Đồng bọn Thanh Vân đứng phía sau đưa cho mỗingười chúng tôi một thanh chocolate rồi hỏi: “Sao hai người biết máy ảnh của Trần Dung đang ở trường học? Không phải bà ta nói là bà ta đưa cho bạn rồi ư.”

Tôi đáp: “Bà ta nói dối đấy.”

Lâm Quy nói thêm: “Nếu thật sự là bằng chứng phạm tội thì sao bà ta có thể yên tâm giao cho người khác được chứ? Trong nhà có Vương Thành An, bà ta dám để trong nhà sao?”

Chỉ có trường học, dẫu gì đó cũng là nơi bà ấy ở nhiều nhất, chỉ sau nhà riêng mà thôi.

Lâm Quy nhìn tôi: “Tôi còn đang nghĩ cách tìm thứđó, nào ngờ cậu lại biến tất cả sinh viên của Đại học A thành công cụ.”

Tôi nhún vai.

Cách tốt nhất để ngọn lửa sáng hơn và mạnh mẽ hơn chính là biến đống gỗ bên cạnh thành củi đốt.

Chỉ cần để họ có cảm giác được tham gia thì câu chuyện mới hot và có sức thuyết phục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play