Đêm đó đám người Vương Thành An suy đi nghĩ lại rất lâu, cuối cùng đành thuyết phục Vương Long và Giang Khải đi dập đầu xin lỗi gia đình kia.

Bon họ và Trịnh Hiểu cũng xấp xi tuổi nhau, chắc chắn chỉ cần ăn năn ra vẻ tội nghiệp thì vợ chồng họ Trịnh sẽ mềm lòng thôi.

Nào ngờ lúc bọn họ đến gần chố nghỉ ngoi của gia đình kia thì vô tình nghe thấy vợ chồng nhà nọ đang nói chuyện:

"Hầy, một đám sinh viên trường danh tiếng mà đạo đức suy đồi như thế đấy. Vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường mà có gan làm vậy, nếu sau này ra đời,có thân phận và địa vị thì còn gây ra chuyện gì nữa?"

"Như thể này đi, sau khi xuống núi, tôi sẽ gọi điện thoại đến trường của bọn chúng, tôi có đứa học trò đang đi dạy ở Đại học Minh Hoa. Nhất định phải nói chuyện này với trường học, không phải là hủyhoại tương lai của tụi nó, mà tôi muốn cho tụi nó một bài học, làm người thì phải biết cái gì nên làm,cái gì không nên làm."

Bọn họ muốn gọi điện thoại tố cáo đám người Vương Thành An đi chui vào khu vực cấm.

Cả chuyện bọn họ quấy rối Trịnh Hiều nữa.

Vẻ mặt Vương Thành An trở nên dữ tợn trong nháy mắt.

“Đ*m*! Nếu họ gọi điện thoại thì chúng ta tiêu rồi.Trường chúng ta rất coi trọng danh dự, dù họkhông đuổi học thì cũng sẽ ghi chép lại. Chỉ cần trong hồ sơ có vết nhơ, chúng ta đừng mơ có suất học lên thạc sĩ.”

Vương Thành An khác với đám người giàu có như Vương Long và Từ Khang.

Gia đình của Vương Thành An đã dùng hết tiền tiết kiệm để giúp ông ta đi học.

Ông ta không thể hủy hoại tương lai đầy hứa hẹn của mình chỉ vì chút vết nhơ này.

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta.

“Liên quan gì tới ông? Kẻ ăn vụng là Từ Khang, quấy rối người ta là Vương Long và Giang Khải, thế ông sợ cái gì?”

Vương Thành An cười lạnh: “Trốn vé không phải là vết nhơ sao? Không phải là phạm tội sao? Nếu thật sự truy cứu thì tôi cũng đâu thoát được? Tôi không thể có vết nhơ. Lúc ấy tôi sắp bảo đảm nghiên cứu* rồi, một tương lai đầy hứa hẹn đang chờ tôi ởphía trước.” 

* Bảo đảm nghiên cứu [H]: Tên đầy đủ là "Đề cử sinh viên xuất sắc vừa tốt nghiệp khoa chính quy theo học thạc sĩ mà không cần thi". Như tên củanó, người được giới thiệu không trải qua các kỳ kiểm tra viết và các thủ tục kiểm tra sơ bộ khác, chỉ sử dụng phiếu đánh giá để kiểm tra và xác định thành tích học tập, phẩm chất toàn diện,... của sinh viên trong phạm vi cho phép, do khoa chính quy của trường nơi sinh viên học đề cử, sau khiđơn vị tuyển sinh thẩm định xong thì sinh viên sẽ được trở thành nghiên cứu sinh.

Từ Khang đã học lại ba lần rồi, gã không thể phí hoài thời gian như vậy thêm nữa.

Gia đình Giang Khải thì hà khắc, nếu người trong nhà biết chuyện hắn bị phạt thì nhất định hắn sẽ bị đánh đến ch.ết.

Vương Long chính là đầu sỏ gây tội, nếu phải phân xử thì y chính là kẻ đầu tiên bị xử tội.

Vì tương lai phía trước, bọn họ lập tức dùng vỏ cây siết ch.ế.t vợ chồng thầy Trịnh.

Trịnh Hiểu suýt chạy thoát, nhưng Trần Dung đã nâng một tảng đá lên rồi nện mạnh vào đầu cô ấy, khiến cô ấy tắt thở ngay tại chỗ.

Ngọn núi này rất lớn, bọn họ tìm một đoạn dốc rồi ném mấy th.i t.h.ể xuống.

Đội cứu trợ nhanh chóng tìm đến, nhưng bọn họ cứ ngỡ chỉ có năm người này bị lạc trên núi.

Cho đến mười ngày sau, có người trên thị trấn phát hiện nhà thầy Trịnh mất tích nên báo án. Đội cứu trợ lục soát khắp núi nhưng chẳng thấy bóng dáng họ đâu, ai cũng suy đoán có lẽ họ đã trượt chân rơi xuống vực, hoặc gặp phải thú dữ.

Chẳng ai biết được sự thật.

Càng không có ai mảy may nghi ngờ chuyện bọn họ mất tích lại liên quan đến năm sinh viên đi lạc kia.

Lúc trở về trường học, năm người cùng âm thầm giữ chuyện này trong lòng.

Nhưng có ai ngờ Trần Dung đã dùng chiếc máy ảnh với lượng pin ít ỏi quay lại toàn bộ quá trình gây án vào ngày hôm đó.

Lẽ ra Trần Dung có thể đứng ngoài cuộc, nhưng bà ta cứ muốn hai tay mình nhuốm máu rồi thành kẻ cùng hội cùng thuyền với đám người kia.

Chỉ vì... Bà ta muốn dùng việc này để uy hiếp, nhằm cưới được người mà bà ta vẫn thầm thương trộm nhớ là Vương Thành An.

Ba người kia chủ động nhường xuất bảo đảm nghiên cứu cho Vương Thành An xem như đền bù.

Sau khi tốt nghiệp, đám người nọ đến các trường danh tiếng khác để học thêm, rồi như lẽ thường, họ trở thành những giáo viên, những giáo sư đẹp để và nổi tiếng.

Bọn họ hưởng thụ niềm kính yêu từ học sinh và sự hâm mộ từ bè bạn. Bọn họ cho rằng, mình đã tránh được vết nhơ của mười lăm năm trước, nhưng họ nào biết, vết nhơ ấy đã khắc sâu vào linh hồn của họ, suốt mười lăm năm ấy, máu tươi đầm đìa, thối nát đến cùng cực.

Cuộc sống của họ đã hư thối từ sớm rồi…

Vào ngay giây phút họ nảy sinh ý định giết người…

Tại sao họ tình nguyện thừa nhận mình gi.ế.t người cướp đồ ăn chứ chẳng chịu hé răng nói ra nguyên do chính xác?

Có lẽ bởi vì bây giờ họ cũng hiểu, người bình thường sẽ không bao giờ gi.ế.t người chỉ vì lý do ấy.

Hành vi của họ còn không bằng cầm thú.

18.

Live stream của nhóm Trần Dung đã dấy lên một trận sóng to gió lớn.

“Bọn họ đều làm công việc trồng người đó... Đáng sợ quá đi.”

“Học nhiều kiến thức cũng không bằng học làm người.”

“Chẳng thể tưởng tượng nổi thứ người cặn bã như thế mà dạy con tôi thì sao đây? Dạy cách giết người vứt x.á.c hả?”

Sinh viên Đại học A vẫn đang bừng bừng khí thế tìm máy ảnh.

Nhưng bọn họ có lật tung nửa trường thì vẫn chẳng tìm được gì.

Cả ngày nay Trịnh Thiến chưa ăn gì, cô ấy cứ điên cuồng tìm kiếm mãi.

Bạn cùng phòng chẳng hiểu vì sao cô ấy lại như vậy: “Trịnh Thiến, cậu không cần bán mạng như vậy đâu. Không chừng Thẩm Phán nói sai, chiếc máy ảnh đó không có ở trường học thì sao?"

Trịnh Thiến vẫn không ngơi tay, cô ấy cứ lẩm bẩm:“Không được, nhất định phải tìm cho ra, bọn họ đã đợi mười lăm năm, mười lăm năm rồi…

Cô ấy cứ tìm mãi, cuối cùng chỉ đành bất lực bật khóc. Ban đầu chỉ có tiếng thút thít nho nhỏ,nhưng sau đó, cô ấy lại ngồi xuống gào khóc thảm thiết.

Trịnh Thiến được thầy Trịnh nhận nuôi từ lúc ba tuổi.

Thị trấn đó có rất ít trẻ nhỏ, vậy nên chẳng có nổi một trường tiểu học, chính thầy Trịnh đã tự bỏ tiền ra xây một ngôi trường cho đám trẻ có nơi ăn học.

Rất nhiều đứa bé trong trường giống Trịnh Thiến,một là trẻ mồ côi, hai là trẻ bị ba mẹ bỏ rơi.

Bọn họ gọi vợ chồng thầy Trịnh là ba mẹ.

Rồi dưới mái trường lụp xụp ấy, bọn họ cũng dần lớn lên theo từng năm học. 

Thầy Trịnh không giống với các giáo viên khác.

Thầy ấy thích đưa đám trẻ đến bờ sông để dọn rác,đi làm việc nhà giúp những người già neo đơn,hoặc tới bệnh viện làm tình nguyện.

Thầy Trịnh thường nói: “Thầy không hy vọng các em sẽ thành người tài, thầy chỉ muốn các em học cách làm người trước. Các em có thể không tài giỏi, nhưng phải sống cho ngay thẳng, phải làm người tốt mới được.

Năm Trịnh Thiến học lớp bốn, thầy Trịnh rất vui vì cô con gái tên Trịnh Hiểu sắp về rồi.

Trịnh Hiểu vừa mới tốt nghiệp đại học, là tấm gương sáng cho bọn nhỏ.

Trường học thiếu giáo viên, thế là cô ấy từ chối một công việc lương cao ở thành phố để về quê làm giáo viên với ba mình. Cô ấy còn nói: Trước mắt cứ giúp đám trẻ lên cấp hai rồi tính tiếp.

Thầy Trịnh rất thích leo núi, thầy ấy bảo: Tuy mấy đứa bé này được sinh ra ở chân núi, nhưng ai cũng có dũng khí vượt qua núi cao. Chỉ cần leo lên đỉnh núi thì cuộc sống sẽ sang trang mới.

Chờ đám trẻ lớn hơn một chút thì thầy ấy sẽ dẫn bọn chúng lên đỉnh núi ngắm hoàng hôn.

Đó là phong cảnh đẹp nhất mà thầy ấy từng thấy.

Cho đến cuối kỳ của năm học đó.

Trước khi thầy Trịnh leo núi, thầy ấy còn hứa khi trở về sẽ đưa đám Trịnh Thiế đến công viên giải trí trong thành phố. 

Trịnh Hiểu nói hoa dại trên núi đang nở rộ, cô ấy sẽ hái cho mỗi người một bó hoa.

Trịnh Thiến cứ mong đợi mãi.

Nhưng đợi ba ngày, năm ngày, rồi mười ngày…

Cả nhà thầy Trịnh vẫn chưa trở lại.

Rồi có người nói, bọn họ đã mất tích.

Thêm vài ngày nữa, có người nói bọn họ đã bị sói ăn thịt.

Sau này Trịnh Thiến được người tốt giúp đỡ, rồi cô ấy thi đậu vào Đại học. Có một lần cô ấy vô tình nghe thấy cuộc cãi vã giữa Vương Thành An và Trần Dung, bọn họ có nhắc tới chuyện bị nhốt trên núi hoang vào mười lăm năm trước.

Cô ấy vội kiểm tra tin tức thì xác định năm học sinh bị lạc cùng nhà thầy Trịnh vào năm đó chính là đám người Vương Thành An.

Thế nên cô ấy mới đăng ký dạy kèm cho con trai của Vương Thành An để tìm cơ hội hỏi xem bọn học ó gặp thầy Trịnh hay không.

Nào ngờ cơ hội đó đã bị Khương Hòa giành trước một bước.

Nhưng không đợi cô ấy đi hỏi thì sự thật đã lộ rõ rồi.

Thật là nực cười.

Suýt nữa là cô ấy đã đi hỏi hung thủ gi.ế.t người về người bị hại rồi. 

Cô ấy nhất định phải tìm được chiếc máy ảnh có quay lại cảnh cả nhà thầy Trịnh bị sát hại.

Có lẽ thi thể của bọn họ đã bị chôn vùi trong khe núi sâu thẳm âm u.

Nhưng chứng cứ phạm tội thì sẽ được đưa ra ánh sáng sớm thôi.

“Tôi tìm được rồi!”

Có sinh viên nam nào đó ở tầng khác nhảy cẫng lên.

Trịnh Thiến vội chạy tới.

Tất cả những gì cô ấy thấy là một bức tường danh dự.

Chiếc máy ảnh nọ được giấu phía sau bằng khen của Vương Thành An, trên đó còn viết tất cả những giải thưởng cũng như giấy khen mà ông ta đã đạt được từ trước đến nay.

“Cmm!”

Trịnh Thiến đau đớn vác một chiếc ghế đập đống bằng khen kia.

Ban đầu đám người đứng xem chẳng biết nguyên do, cho đến khi có người hô to: “Đập hay lắm! Đập hết đống cặn bã này đi!”

Trong thời gian ngắn, đồ dùng cá nhân của Vương Thành An và Trần Dung ở trong trường đều bị đập nát bấy.

19.

Tiếng động cơ nổ vang trời của chiếc trực thăng cứu hộ vang vọng khắp núi rừng.

Đám người Vương Thành An đung đưa giữa vách núi cuống cuồng hô cứu.

Còn tôi, Lâm Quy và Thanh Vân đã yên vị sau núi ngắm hoàng hôn.

Thanh Vân nói: “Bọn họ chỉ còn mỗi một sợi dây treo, nếu đứt thật thì làm sao đây?”

Tôi thở dài thườn thượt: “Chị Thanh Vân, chị nên nhận thức rõ ràng về thân phận của mình chứ.

Thanh Vân sửng sốt.

“Chúng ta là cướp mà, nào có tên cướp nào lại lo lắng cho an nguy của con tin hả?”

Đáng tiếc, mệnh của chúng cũng đỏ lắm.

Lúc cảnh sát tới nơi thì vẫn chưa có ai rơi xuống.

Khi Vương Thành An và những người khác bị áp giải xuống thì đám truyền thông đã đứng chật kín dưới chân núi, bên nào cũng muốn vượt lên trước để chụp đám tội phạm mặt người dạ thú này đầu tiên.

Vương Thành An biết mình xong rồi, ông ta chẳng giải thích nổi dù chỉ là một câu.

Nhưng ông ta vẫn không cam lòng.

“Thẩm Phán thì sao? Bắt được chưa? Bọn họ sẽ bị xử lý như thế nào?” 

Viên cảnh sát chỉ lạnh lùng nhìn ông ta rồi quay sang hướng khác, như thể anh ta vừa nhìn thấy vật gì bẩn thỉu lắm vậy:“Lo cho chính ông thì hơn.”

Trần Dung thì hoàn toàn trái ngược, bà ta khóc lóc ỉ ôi trước ống kính: “Chúng tôi mà bị xử t.ử h.n.h thì con tôi thế nào đây? Con tôi còn nhỏ như vậy, nếu không có ba mẹ ở bên thì nó sẽ ra sao?”

Nữ cảnh sát áp giải bà ta không nhịn được mà giễu cợt: “Có ba mẹ như hai người ở bên mới là nỗi bất hạnh lớn nhất của thằng bé đó.”

Chiếc máy ảnh kia được sinh viên trường Đại học A mang đến cục cảnh sát.

Vụ án khiến đông đảo người dân quan tâm này đã được xử lý rất nhanh chóng vì có đủ chứng cứ.

Vương Thành An bị kết án t.ử hình vì tội giết người.

Trần Dung ở tù chung thân.

Giang Khải và Từ Khang là tòng phạm, bị kết án mười năm tù.

Ngày bọn họ lãnh án, Thanh Thành đón trận mưa lớn nhất trong mấy tháng qua.

Vương Thành An và đồng bọn mang còng tay được áp giải ra ngoài, mặt ai cũng xám xịt như tro tàn.

Vương Long vẫn đang bị truy nã. 

Hắn đã mất tích.

Giống hệt như mười lăm năm trước, chẳng ai tìm được tung tích của hắn.

Có khi trời mưa đường trơn khiến hắn ngã vào khe núi mà bọn hắn từng ném x.á.c ba người kia xuống…

Hay là xui xẻo chui vào bụng sói…

Nhưng cũng có thể hắn cảm thấy cắn rứt nên nhảy xuống vực để đền tội cũng nên.

Tôi cảm thấy khả năng này không lớn lắm, suy cho cùng, kẻ có thể sống thanh thản suốt mười lăm năm sau khi đã gi.ế.t ba mạng người thì chẳng có bao nhiêu lương tri đâu.

Điều tiếc nuối duy nhất chính là vẫn chưa tìm được hài cốt của cả nhà thầy Trịnh.

Đã quá lâu rồi, địa hình cũng đã thay đổi nhiều.

Nơi đám người Vương Thành Anh vứt x.á.c đã trải qua mấy lần sạc lở, có lẽ thi thể của họ đã hoàn toàn bị chôn vùi.

20.

Một tháng sau khi kết thục chuyện này.

Cảnh sát vẫn đang gióng trống khua chiêng điều tra về Thẩm Phán.

Nào ngờ trời cứ mưa mãi, xóa sạch mọi dấu vết trên núi. 

Cùng lúc đó, trên mạng xuất hiện rất nhiều bài viết của những người học sinh từng được thầy Trịnh dìu dắt.

Có bác sĩ, có cảnh sát, có luật sư... Cũng có người làm giáo viên như ông ấy.

Bọn họ kể lại ấn tượng của mình về người thầy đã quá cố, ông ấy là người sống đạm bạc, quanh năm mang theo chiếc phích nước đã tróc sơn. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, người thầy ấy đã dạy cho bọn họ những bài học quý báu nhất về đạo lý làm người.

Một số người tốt bụng đã quyên góp tiền để xây dựng trường học ở thị trấn mà thầy Trịnh từng sống, hiển nhiên, rất nhiều cư dân mạng cũng đã góp phần.

Mọi thứ đều đi theo chiều hướng tích cực.

Đúng lúc này, cậu sinh viên tìm được chiếc máy ảnh nọ đang háo hứng mở live stream.

Cậu ta thông báo đã nhận được phần thưởng do Thẩm Phán gửi tới, nên mới live stream mở quà.

Chỉ mấy phút mà có cả chục nghìn người tràn vào xem.

Tôi nằm trên sân cỏ của Đại học A xem kênh phát sóng, không biết cậu ta có thích món quà mà tôi đã chuẩn bị không.

“Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên đi! Quà của Thẩm Phán đó! Tò mò ch.ế.t rồi!”

“Là gì vậy nhỉ? Tiền mặt sao?” 

“Lầu trên đừng thô thiển như vậy nha! Tôi đoán đó là huy chương đại diện cho đồng minh của Thẩm Phán!”

“Đừng rề rà nữa! Mau mở ra đi!”

Dưới sự thúc giục của mọi người, cậu sinh viên kia căng thẳng xoa tay. Tiếp đến, cậu ta dùng dao rọc giấy mở hộp quà... Sau đó còn tỏ vẻ thần bí lấy thứ bên trong ra…

Một cây kẹo mút.

Cậu sinh viên: “…

Cư dân mạng:

Tôi: “…”

Tôi cạn lời nhìn Lâm Quy đang ở bên cạnh mình:“Tôi nhớ tôi đưa cho cậu một hộp cơ mà, sao cho người ta có một cây thế hả?"

Người nọ thản nhiên móc một cây kẹo mút trong túi ra.

Rõ ràng đó chính là kẹo do tôi mua.

Lâm Quy xé vỏ bọc rồi nhét kẹo vào miệng, má cậu ấy phính to nên giọng nói cũng chẳng rõ ràng đượcnữa.

“Tôi thử chia nửa cây rồi, nhưng cứ vỡ hoài, nên tôi đành cho một cây đấy.”

Tôi: “…”

Cậu ấy nằm trên cỏ, nhắm mắt lại hưởng thụ ánh nắng ấm áp.

“Nắng đẹp quá.”

Đúng vậy, ánh mặt trời đẹp đẽ biết bao.

Tôi bắt chước Lâm Quy nằm xuống đám cỏ xanh ngát, nào ngờ lại vô tình liếc thấy Trịnh Thiến đứng cạnh cửa sổ ở tòa nhà đối diện đang nhìn mình.

Nhưng khi tôi nhìn sang thì lại chẳng thấy đâu nữa.

Có cơn gió khẽ lướt qua mặt.

Tôi hỏi: “Cậu có nghe thấy không?”

“Nghe gì?”

“Hình như cơn gió này đến từ rừng sâu, tôi nghe thấy câu cảm ơn trong đó.”

-

HẾT –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play