Tôi bị bắt cóc rồi.
Tên bắt cóc tự xưng là Thẩm Phán danh tiếng lẫy lừng bấy lâu nay.
Bọn họ được người ta ủy thác, muốn thứ ti tiện chen chân vào hôn nhân của người khác là tôi đây phải trả một cái giá thật đắt.
Hử?
Các người là Thẩm Phán, thế tôi là ai nhỉ?
1.
“Khương Hòa, tảng đá này vướng víu quá, em tới mang nó đi giúp cô nhé.”
“Vâng, thưa cô.”
Người đang đứng gọi tôi ở phía sau lều chính là cô giáo Trần Dung – giáo viên dạy môn Lý thuyết Hóa học căn bản trong học viện của chúng tôi.
Ngoài tôi ra, cô ấy là người phụ nữ duy nhất trong chuyến leo núi Linh Xà lần này.
Thấy đám đàn ông đang bận rộn dựng lều, tôi lập tức tiến tới chỗ cô Trần Dung.
“Là cái này ạ? Hình như phần phía dưới hơi sâu.”
Tôi quay lưng về phía cô ấy, bóng tôi hắt lên tảng đá, rồi sau đó, có một bóng người khác cũng đang chầm chậm tiến lại gần.
Tôi còn chưa kịp xoay người lại thì một cơn đau mãnh liệt ập đến từ sau gáy.
Trước khi ngất lịm đi, tôi trông thấy cô Trần Dung đang cầm gậy và nhìn tôi với ánh mắt đầy oán độc.
2.
Tôi tên là Khương Hòa, một sinh viên đại học năm ba chuyên ngành Hóa học.
Ba tháng trước, tôi bắt đầu công việc dạy kèm, và học sinh tôi dạy chính là con trai của giáo sư Trần Dung và giáo sư Vương Thành An – những người đang giảng dạy tại trường mà tôi theo học.
“Nói ra thì xấu hổ quá, hai vợ chồng tôi tốt nghiệp từ trường nổi tiếng, vậy mà thành tích của con trai thì bết bát quá. Chúng tôi không thể kèm cho nó hằng ngày, nên đành làm phiền em vậy, em Khương Hòa.”
Vương Thành An vô cùng nho nhã, dù đã ở ngưỡng tuổi trung niên nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra ông ta đã từng đẹp trai đến nhường nào lúc còn trẻ.
Ông ta cũng là một trong những giáo viên được đám sinh viên yêu thích nhất trong trường.
Dẫu vậy, hình như cuộc sống hôn nhân giữa hai người họ có chút vấn đề.
Tôi dạy con của bọn họ ba tháng, nhưng chưa lần nào tôi thấy bọn họ vui vẻ ăn cơm cùng nhau cả.
Thỉnh thoảng trong phòng làm việc còn có tiếng cãi vã.
Sau kỳ thi giữa kỳ, Vương Thành An gọi tôi tới phòng làm việc để phân tích kết quả trong lần kiểm tra vừa rồi của con trai ông ta.
Nào ngờ tôi vừa bước vào thì ông ta đã âm thầm khóa trái cửa.
“Thầy Vương.”
Tôi vờ như không thấy, lén gọi điện thoại cho Trần Dung.
“Tôi đã xem bài thi của Vương Thanh rồi, thật ra nó đã tiến bộ hơn rất nhiều so với khi trước.”
“Đừng lo lắng, em cứ ngồi xuống đi”
Vương Thành An đẩy mắt kính rồi tiến từng bước tới chỗ tôi, tôi từ từ lùi về sau, đến khi bắp chân va phải ghế thì chỉ đành ngồi xuống.
“Em Khương Hòa, cuối năm nay em tính tìm việc làm hay là thi lên nghiên cứu sinh?"
Ông ta vừa khoác tay lên vai tôi vừa cười khanh khách, tôi nổi da gà khắp người nhưng chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc tiếp tục giả vờ bình tĩnh.
“Vẫn chưa biết ạ.”
Ông ta càng vui vẻ hơn: “Con gái ấy à, phải có dự tính cho tương lai từ sớm chứ. Đôi lúc cũng phải nhờ cậy người khác, như thầy chẳng hạn. Em nên biết giá trị của lá thư giới thiệu do thầy viết.”
Tôi nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.
Tôi cố gắng kéo chủ đề của cuộc nói chuyện sang việc thành tích của con trai ông ta đang đi lên,nhưng Vương Thành An chẳng muốn vờ vịt thêm nữa.
Giây phút ông ta đang cúi xuống càng lúc càng gần thì đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên dồn dập.
Lẫn vào đó là tiếng gầm của Trần Dung: “Vương Thành An, tên khốn nhà anh! Mẹ kiếp, anh lại đang ở cùng với con hồ ly tinh nào?”
“Cmn anh mở cửa ra cho tôi!”
“A a a a a tôi giết anh!”
Vương Thành An thoáng sửng sốt, sau đó vẻ mặt ông ta tràn đầy sự ghét bỏ.
Sau khi ông ta mở cửa, Trần Dung lập tức cầm dao thái xông vào với nét mặt vô cùng kinh khủng, bà ta nhìn chằm chằm vào tôi, như thể muốn nuốt sống tôi vậy.
Vương Thành An xoa trán: “Khương Hòa, em ra ngoài trước đi, nhờ em giúp đỡ việc học của con tôi nhiều hơn nhé.”
Lúc đi, tôi còn nghe thấy tiếng đánh nhau ầm ĩ
trong phòng làm việc.
Thế mà lúc tôi ra về sau khi hoàn thành buổi dạy thì Vương Thành An lại đang bình thản ngồi trên ghế sofa lướt điện thoại di động.
Cứ như trận chiến vừa nãy là điều quả đỗi bình thường trong cái nhà này vậy.
Một tuần sau, Vương Thành An mời tôi leo núi sau kỳ thi cuối kỳ phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối.
Thế nhưng ông ta lại gửi cho tôi danh sách dự tính các sinh viên được nhận học bồng.
Nếu tôi từ chối thì suất học bồng này sẽ không có phần của tôi.
Thế là tôi đành miễn cưỡng đồng ý.
Lần này Vương Thành An còn rủ thêm ba người khác, ông ta nói họ là bạn từ thời đại học của ông ta, bây giờ ai cũng đều là giáo viên và giáo sư có tiếng, bởi vậy tôi nên giao thiệp với họ.
Vương Thành An nở nụ cười đầy ác ý: "KhươngHòa, tôi tốt với em như vậy, còn giới thiệu người để em mở rộng quan hệ nữa, em phải biết ơn tôi, đúng chứ?"
Trước ngày lên đường, Trần Dung đến tìm tôi.
Bà ta có vẻ ngại ngùng, thốt ra cầu nào cũng tràn đầy thành khẩn: “Em Khương Hòa, hôm đó dọa em sợ rồi. Ngại quá, thật ra tình cảm giữa cô và thầy có chút vấn đề. Cô cũng sẽ tham gia vào chuyến đi sắp tới, đến khi đó... em giúp cô hàn gằn tình cảm cho vợ chồng cô được không?”
Tôi đồng ý.
Mãi đển khi bị Trần Dung đánh ngất, tôi mới biết..
Hóa ra mục tiêu ban đầu của bà ta chính là tôi.
3.
Khi tôi tỉnh lại thì hai tay đã bị trói chặt ra sau.
Trần Dung không biết tôi đã tinh, bà ta đang cãi nhau với Vương Thành An và ba tên đàn ông kia.
“Gi.ế.t nó ư? Trần Dung, cô điên rồi!”
"Tôi điên ồi đấy! Vương Thành An, không phải anh thích mấy đứa trẻ tuối sao? Tôi cứ giết nó trước mặt anh đấy! Sau này anh tìm một đứa thì tôi gi.ế.t một đứa. Sao? Các người sợ cái gi? Đâu phải chúng ta chưa từng gi.ế.t."
“Trần Dung, cô nói nhăng nói cuội cái gì đấy?”
Lần này là một người đàn ông khác, hản hoảng hốt muốn tới bịt miệng Trần Dung nhưng lại bị bà ta giãy giųa hất ra.
"Ai cũng góp phần vào chuyện mười lăm năm trước mà. Chẳng ai thoát khỏi đâu. Quên nói, máy ảnh năm đó đã đươc sửa xong rồi, hiện tại nó đangở nhà bạn tôi, nếu hôm nay các người không giúp tôi thì ba ngày sau, chiếc máy ảnh đó sẽ xuất hiện trong cục cảnh sá."
Lần này ai nấy cũng lâm vào im lặng.
Người đàn ông gầy gò vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng: “Được, tôi giúp cô. Tôi có một cách có thể g.i.ế.t cô ta mà vẫn rút lui an toàn đđược”
Vương Thành An nghi ngờ: “Cách gì?”
“Mọi người nghe nói đến Thẩm Phán bao giờ
chưa?”
Thẩm Phán chuyên xét xử những kẻ cặn bã chạy trốn pháp luật, ai mà không biết chứ?
Nghe nói hắn đã dùng cách xét xử riêng của mình để giải quyết ba, bốn vụ án khó giải quyết, đáng ngạc nhiên là đến nay Thẩm Phán vẫn chưa bị bắt.
Nhờ có họ mà tỷ lệ tội phạm trong nước năm nay đã giảm xuống rõ rệt.
Mấy con chuột chui rúc trong cống ngầm đang kẹp đuôi nín thở vì sợ bị Thẩm Phán để mắt tới.
“Chỉ cần chúng ta giả thành Thẩm Phán, dùng cách làm đặc trưng của bọn họ là live stream đểxét xử Khương Hòa. Chúng ta cứ nói với mọi người rằng nó gian lận trong học tập, ức hiếp bạn bè,quyến rũ chồng của người khác. Dựa vào độ tín nhiệm của dân chúng với Thẩm Phán, chắc chắn bọn họ sẽ trầm trồ khen ngợi vì cái ch.ế.t của Khương Hòa đấy.”
“Chúng ta chỉ cần thống nhất khẩu cung, nói bị lạc đường trong núi, mọi chuyện chẳng liên quan gì đến chúng ta cả.”
Trần Dung nghe vậy thì phấn khích lắm.
“Được! Làm như vậy đi!”
Bọn họ chuẩn bị xong mọi thứ rồi hắt nước vào tôi người đang giả vờ bất tỉnh.
-
Tôi vừa lùi về sau, vừa hoảng sợ nhìn mấy kẻ trùm kín người đứng trước mặt mình.
“Các người là ai? Các người muốn làm gì?”
Có người kẹp chặt cổ họng tôi: “Bọn tao là Thẩm Phán đây.”
“Thẩm Phán?”
Tôi kinh hoàng trợn to mắt.
“Sao? Từng nghe cái tên ấy chưa? Mày hãy chuẩn bị tâm lý đi, kẻ thứ ba chuyên đi quyến rũ chồng người khác như mày nên bị xét xử công khai.”
Năm người bọn họ, có người thì sắp xếp đạo cụ để hành hạ tôi, có người thì điều chỉnh điện thoại để chuẩn bị phát sóng.
“Chuyện gì vậy? Điện thoại không có sóng sao?”
Vương Thành An bấm loạn trên màn hình nhưng mãi mà camera chẳng hiện lên.
Đột nhiên có một bàn tay ở bên cạnh cầm lấy chiếc điện thoại đó, người nọ chỉ nhấn vài cái thì hình ảnh trong camera đã xuất hiện ngay.
“Thế này đúng chưa?”
Vương Thành An mỉm cười: “Đúng rồi, hẳn là như vậy.”
Ông ta chuyển sang camera trước, trên màn hình điện thoại lập tức xuất hiện hai gương mặt, bên cạnh chiếc mặt nạ cẩu thả xù xì của ông ta là một chiếc mặt nạ quỷ vô cùng đáng sợ.
Vương Thành An hoảng hốt quay đầu lại, còn chưa kịp kêu lên thì một chiếc kim tiêm chứa thuốc mê đã yên vị trên cổ ông ta.
Người con trai mang mặt nạ quỷ nhìn Vương Thành An, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ ghét bỏ: “Mặt nạ xấu thật đấy.”
4.
Lúc này những người khác mới nhận ra điểm bất thường.
“Ai đấy?”
Còn chưa dứt lời thì hai người bạn của Vương Thành An đã bị một người đeo mặt nạ quỷ khác quật ngã.
Người đàn ông gầy gò kia tái mặt, cuối cùng gã cũng cảm nhận được điều gì đó.
“Thẩm Phán... Là Thẩm Phán thật...”
Thừa lúc bọn họ bị xử lý, tôi vừa thét vừa thoát ra khỏi dây thừng rồi chạy vào trong rừng.
“Cứu với!”
Người con trai đeo mặt nạ quỷ lập tức đuổi theo.
Tôi vừa chạy vừa thở hổn hển.
Trong một phút bất cẩn, tôi va phải một cành cây khô. Cứ ngỡ là sắp phải hôn đất mẹ thân yêu, nào ngờ có ai đó đã kéo tôi lại.
Lâm Quy giữ cho tôi đứng vững rồi lấy mặt nạ quỷ xuống.
Đôi mắt bị phần tóc mái vừa dày vừa nặng nề che phủ ánh lên vẻ chế nhạo.
“Cậu nghiện diễn rồi à?”
Tôi vừa phủi bụi trên người vừa trả lời cậu ấy với giọng điệu hờ hững.
“Không diễn thì sao diệt trừ mối nghi ngờ trong lòng họ được?”
Lâm Quy đưa quần áo và mặt nạ trong túi xách của cậu ấy cho tôi. Trên chiếc mặt nạ quỷ giống hệt với cậu ấy, bên cạnh đuôi mắt có ghi số 2 bằng tiếng La Mã (II).
Thật ra ngay từ lúc đám Trần Dung bắt đầu bàn bạc chuyện giả mạo Thẩm Phán, suýt nữa là tôi đã không nhịn được mà bật cười rồi.
Bọn họ là Thẩm Phán, vậy tôi là ai nhỉ?
Có rất nhiều lời suy đoán về Thẩm Phán, người thì cho rằng đó là đám tù nhân vượt ngục hung ác, kẻ thì nói đó là băng nhóm tội phạm có tổ chức.
Nào biết trong đám chúng tôi có hai người là sinh viên đại học với lối sống mờ nhạt chẳng ai biết đến, còn một là bà chủ quán bar.
Nhóm Trần Dung cứ ngỡ tôi sẽ làm mồi trên ngọn núi Linh Xà này.
Nhưng bọn họ không biết, kế hoạch leo núi hôm nay là do chính tôi âm thầm gửi vào hòm thư của Vương Thành An.
Kế tiếp, tôi còn dẫn dắt để ông ta gom đủ đám nhân vật chính của lần này nữa.
Việc Trần Dung đột ngột nảy sinh ác tâm, muốn ra tay với tôi trên núi Linh Xà là do trước đó một ngày, tôi đã đưa con trai bà ta đi chơi một chuyến, tôi còn mua rất nhiều quà cho nó nữa chứ.
Nào ngờ khi về đến nhà, Trần Dung lại phát rồ ném toàn bộ đống quà đó đi, bà ta điên cuồng chất vấn Vương Thanh rằng tôi đã nói cái gì với nó.
Vương Thanh rống to: “Mẹ không thương con! Chị Khương Hòa tốt hơn mẹ nhiều! Có ba và chị ấy ở nhà, con vui lắm. Chỉ có mẹ là ma quỷ thôi!”
Điều này đã hoàn toàn kích thích một Trần Dung vốn luôn đa nghi như Tào Tháo.
Tôi dùng mình làm mồi nhử, từ từ hướng dẫn con mồi chủ động đi vào cái bẫy đã được giăng sẵn.
Mọi thứ đều rất hoàn mỹ.
Tôi khoan thai đeo mặt nạ, ánh mắt ngập tràn phấn khích.
Thẩm Phán mới thật sự….Bây giờ chính thức bắt đầu.