Diêu Ngũ so với cha cao lớn hơn rất nhiều, đối phương luôn ôn hòa rộng lượng, sẽ không làm cậu có cảm giác áp bách.
   Trừ lúc song tu, lúc nổi giận, cậu gần như không nhận ra đối phương hoàn toàn có thể giữ cậu trong bóng tối.
   Thẩm Tiêu nói tiếp: “Ta còn tưởng ngươi đã quên ta là cha ngươi! Muốn đi liền đi, muốn về liền về!”
   Thẩm Trạch Lan đối mặt với cơn giận của cha, năng lực ăn nói khéo léo mất đi một nửa, đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời, không biết nên nói cái gì.
   Một lát sau, cậu cúi đầu, nói: “Cha đừng nóng giận, con cũng không muốn, chỉ là...”
   “Ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi, lăn ra ngoài!”
   Gian trong truyền ra tiếng ho khan nặng nề, kèm theo tiếng bước chân phù phiếm, miếng vải đen được vén lên từ bên trái.
   Một phụ nhân tóc tai rối bù, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt xanh đen, lông mi đọng lại nét ưu thương đi ra.
   "Thẩm Tiêu." Nàng ho hai tiếng, tức giận nói, “Chàng kêu người nào lăn ra ngoài? Chàng nói lớn tiếng với ai đó?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play