Ngày thứ hai.
Trận mưa này kéo dài mấy ngày, cuối cùng cũng ngừng lại.
Thẩm Trạch Lan như thường lệ, luyện hóa đồ vật còn sót lại lúc song tu, buộc tóc lên, mặc xong quần áo.
Đêm qua là trực tiếp tiến vào, cho nên trên thân không có dấu vết gì.
Tạ Dương Diệu nhìn thoáng qua bầu trời còn chưa sáng tỏ, cầm áo ngoài thật dày khoát lên cho Thẩm Trạch Lan.
Thẩm Trạch Lan xắn lên ống tay áo, nhấc vạt áo thật dài lên, ngửa đầu nhìn thanh niên, đôi mắt xanh xám thâm thúy lại nhu hòa, như biển sâu vô tận dưới chân Phù Vân Tiên Sơn, cậu khẽ nói: “Ta mặc không vừa.”
Tạ Dương Diệu nhóm lửa, nói “Biết, nhưng mưa vừa tạnh, nhiệt độ còn thấp, mặc nhiều quần áo một chút. Nếu bị cảm lạnh, tái phát hàn khí, đến lúc đó đừng trách ta không nhắc.”
Thẩm Trạch Lan nhìn hắn, đem quần áo khép lại, ngồi xếp bằng, tay chống cằm, nói “Diêu công tử, ngươi thật là tốt.”
Tạ Dương Diệu “….”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT