Ở đoạn cuối của thai kỳ, bởi vì hài tử phát triển nhanh chóng, gánh nặng thân thể ngày càng tăng, trên mặt Thẩm Trạch Lan có vẻ mệt mỏi. Vì che giấu nét mệt mỏi đó, mà vào ngày thành hôn hôm đó, còn cố ý trang điểm thoa son.
Nhìn thấy son môi của Thẩm Trạch Lan vì uống canh mà rơi một chút, Phương Y Trúc cảm thấy không ổn, lại cầm hộp son môi, bổ sung một ít.
Như thế, khí sắc sẽ đạt tới trạng thái tốt nhất, phối hợp với hỉ phục cắt may vừa vặn, kiểu tóc chải chuốt tỉ mỉ, mi tâm vẽ hoa lam nhạt, khóe mắt dán tinh thạch nhỏ vụn màu trắng, giương mắt sạch sẽ thuần túy, giống như báu vật dưới biển, đẹp đến mức chấn động lòng người.
Dù là Phương Y Trúc nhìn Thẩm Trạch Lan lớn lên, đã thích ứng với mỹ mạo của cậu, thì lúc này trông thấy bộ dáng này của nhi tử, cũng thất thần trong nháy mắt. Lúc lấy lại tinh thần, buông hộp son môi xuống, nàng cười nói:
“Đảo mắt đã trôi qua mấy năm, con cũng đã thành hôn cùng người khác, nhớ lại năm đó lúc vừa nhặt được con, con còn nhỏ đến đáng thương, bỏ vào hộp cơm là có thể xách đi.”
Thẩm Trạch Lan cười nói: “Nương.”
Phương Y Trúc thở dài, nói: “Không biết cha mẹ ruột của con hiện tại ở nơi nào...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT