Thẩm Trạch Lan nghe vậy mỉm cười.
  Gió nặng nề mang theo cái nóng của mùa hạ, dường như từ đường hô hấp tiến vào phổi, lan rộng, bỏng đến mỗi một khí quan đều đau.
  Tạ Dương Diệu đứng tại chỗ, đôi mắt chăm chú khóa chặt người mình nhất định phải cưới.
  "Ngươi chắc là mệt rồi, người đâu, đưa Thẩm công tử trở về phòng nghỉ ngơi." Chẳng mấy chốc, hắn dời ánh mắt, vẻ mặt bình tĩnh phân phó thị vệ bên cạnh.
  Thẩm Trạch Lan đưa tay, ra hiệu thị vệ thối lui, ngưng cười, nói: “Tạ thiếu chủ, trước khi ngươi ra quyết định, có thể chờ một chút hay không, đợi người khác đem suy nghĩ nói hết?”
  Tâm Tạ Dương Diệu chìm xuống, nói: “Ngươi muốn nói gì với ta? Nếu là lời ta không thích nghe, xin đừng nói, tiêu dao hoàn mà ta mang theo chỉ còn một viên, cần giữ đến thời khắc mấu chốt dùng.”
  Thẩm Trạch Lan mím môi, mi mắt hơi nhấc lên, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ. Ánh mắt đảo một vòng quanh đối phương, nâng lên chân trái, đạp tới bắp chân của đối phương, “Cho dù ngươi không thương ta, cũng phải yêu quý Tạ Dục, đừng có vẻ mặt như tang ai.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play