Một đoàn người bàn luận xong, xuất phát tiến về Vụ Sơn. Thẩm Trạch Lan không đi đến Vụ Sơn, mà về Đông Ngô Trấn.
Đám người Tạ Dương Diệu, trước khi trời tối, đã đến Vụ Sơn. Tên của ngọn núi Vụ Sơn này, căn bản là lấy theo đặc điểm của nó. Nó ở phía tây nam Thiên Tinh Châu, chưa kể tới nó vô cùng nóng ẩm, mà còn có sương mù không tiêu tan.
Toàn bộ Vụ Sơn đều bị sương mù bao phủ, chỉ có lúc mặt trời thịnh nhất, sương mù mới tán đi, khi đó, cũng người đi lại nơi đây. Nếu như qua lúc mặt trời thịnh nhất kia, thì tuyệt đối không thể ở chỗ này đi lại.
Cây cối cao vút trong mây, sương mù vô cùng kỳ dị, đầm lầy hôi thối, yêu thú ở khắp mọi nơi, làm ngươi ta có mệnh đi vào, vô mệnh đi ra.
Tạ Dương Diệu đã tới một lần, cũng đã thăm dò tình huống nơi này, phân phó đám người, hạ trại tại chỗ, nghỉ ngơi thật tốt, buổi trưa ngày mai lại vào rừng, sau đó đi tới bên cạnh Dương Mộng, nói cho nàng các mục cần chú ý khi tiến vào Vụ Sơn.
Dương Mộng nhớ kỹ từng cái, nói một tiếng, nhặt một nhánh cây trên mặt đất mọc đầy rông rêu, đánh que diêm phía trước.
Nơi đây quả thực có rất nhiều yêu ma quỷ quái, chẳng qua đều là tiểu lâu la, căn bản không để vào mắt, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT