Vương Thịnh hẹn Thẩm Trạch Lan đến Cẩm Hoa Lâu gặp mặt.
Cẩm Hoa Lâu là nơi trang nhã sang trọng nhất trấn Đông Ngô, xây ở rừng hoa gấm, chỉ cần đứng trước cửa sổ, giương mắt liền có thể nhìn thấy rừng hoa gấm đỏ tươi kéo dài không dứt.
Thẩm Trạch Lan cùng Đường Thành, đi vào Cẩm Hoa Lâu.
Khi thị nữ Cẩm Hoa Lâu biết được bọn họ tìm ai, cười nói: “Hai vị công tử đi theo ta.”
Nàng dẫn hai người đi lên lầu hai, rẽ mấy vòng, hướng gian phòng xa hoa trang nhã đi đến.
“Vương thiếu gia, đã đến giờ này rồi, còn chưa thấy Thẩm Trạch Lan đến. Thẩm Trạch Lan thật sự sẽ đến sao?”
Mới vừa đi tới nhã gian, liền không kịp chuẩn bị, nghe được một câu nói như vậy.
Thẩm Trạch Lan ngăn lại thị nữ muốn gõ cửa, đứng tại cửa ra vào.
Bên trong nhã gian, truyền ra một giọng nam trẻ tuổi.
Giọng nói này là của Vương Thịnh.
“Tất nhiên sẽ đến, hắn không còn biện pháp nào để tiêu trừ hàn khí, nghe thấy ta nói có thể tiêu trừ 1 phần hàn khí, khẳng định xem ta như cọng rơm cứu mạng, ba ba chạy đến. Giờ này có lẽ là đang trên đường, hắn nhiều bệnh lại ốm yếu như vậy, đi lại rất khó khăn.”
“Như thế, ta yên tâm rồi. Lần này nếu có thể thuận lợi lấy được linh căn của Thẩm Trạch Lan, chữa trị tốt linh căn vỡ vụn của tiểu sư đệ, chắc chắn sẽ hậu tạ, chỉ là đáng tiếc cho Thẩm Trạch Lan.”
Người nói chuyện thở dài.
“Hắn làm sao đây? Muốn tiêu trừ đau khổ, lại bị chúng ta tính toán như thế.”
Vương Thịnh nói: “Lý Thiếu tông chủ thật sự là tâm địa Bồ Tát, nhưng không còn cách nào, đợi lấy được linh căn, sẽ đền bù thật tốt cho hắn.”
“Nói đến, Thẩm Trạch Lan có linh căn cũng thật lãng phí. Ta nghe nói, Thẩm Trạch Lan linh căn rất tốt, nhưng bị hàn khí ảnh hưởng, tu vi chậm chạp, hiện tại mới luyện khí chín tầng, không bằng cho tiểu sư đệ của Lý Thiếu tông chủ, để nó phát huy ra trình độ vốn có.”
Lý Thiếu tông chủ lại thở dài.
“Luôn cảm thấy...”
Vương Thịnh nói tiếp: “Kỳ thật, lấy linh căn, đối với Thẩm Trạch Lan mà nói, ngược lại là chuyện tốt. Hắn biến thành phàm nhân, chỉ cần qua hai năm là có thể tử vong, kết thúc đau khổ.”
“Xác thực, chết sớm mới kết thúc đau khổ.”
Thẩm Trạch Lan lẳng lặng nghe bọn hắn nói chuyện.
Đường Thành ở 1 bên nghe không vô, cảnh cáo thị nữ đừng nói bọn họ đã từng tới đây, kéo Thẩm Trạch Lan ra khỏi Cẩm Hoa Lâu, hướng nhà mà đi.
"Đồ chó má, cái gì mà đệ tử đại tông môn, một bụng ý nghĩ xấu!" Đường Thành giận nói, “Nếu không phải tu vi ta không đủ, thì đã đem đầu bọn hắn vặn xuống.”
Thẩm Trạch Lan rủ mắt, hàng mi dài che nửa đôi mắt xanh xám, in bóng xám nhạt lên gương mặt tái nhợt.
Một lát, cậu ngước mắt lên, trấn an Đường Thành.
“Đừng nóng giận, không phải ngươi đã sớm đoán được là có âm mưu rồi sao?”
Đường Thành tức giận đến không nhịn được, hắn nhìn về phía Thẩm Trạch Lan, nói:
“Bọn hắn nhớ thương linh căn của ngươi như vậy, lần này không có lấy được, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nói không chừng sẽ trắng trợn cướp đoạt. Cho dù Thẩm gia còn cường thịnh như lúc trước, cũng không thể chống lại bọn hắn, huống chi là thất bại, sau khi ngươi về nhà, cùng bá phụ bá mẫu thương lượng một chút, ra ngoài tránh đoạn thời gian.”
Thẩm gia kinh thương, làm sinh ý binh khí, nhưng lại đắc tội đại nhân vật, trưởng lão bị phế, sinh ý bị cướp, cửa hàng bị lấy, liền suy tàn.
Thẩm Trạch Lan không có trả lời.
Đường Thành lải nhải một đường, cuối cùng nói: “Ngươi có nghe hay không?”
"Nghe được." Thẩm Trạch Lan nói, “ Ta phải về rồi.”
Đường Thành ngẩng đầu lên, nhìn phía trước không xa, chính là Thẩm phủ.
"Đi thôi." Đường Thành nói.
Thẩm Trạch Lan nhẹ nhàng gật đầu, cầm ô đi về phía Thẩm phủ.
Mưa phùn mờ mịt đem cậu bao phủ, theo khoảng cách càng xa, thân ảnh cậu càng trở nên mơ hồ.
Đường Thành chẳng biết tại sao, sinh ra một loại cảm giác Thẩm Trạch Lan muốn tan biến, hắn gọi Thẩm Trạch Lan lại.
Thẩm Trạch Lan quay người, cười nói: “Sao vậy?”
Đường Thành nói không nên lời, xua tay nói:
“Không có việc gì, đi thôi, đi thôi.”
“Đi đây.”