Trong một tháng cắt đứt liên lạc với gia đình, tôi sống rất bình yên.  

Tôi đã mua được một căn nhà ưng ý gần công ty, nó nằm sát cửa ga tàu điện ngầm, có một sân thượng lớn, không chỉ thoáng mát mà khi mở cửa sổ còn có thể nhìn thấy hồ của khu dân cư.  

Ánh sáng ban ngày cũng rất tốt, ánh nắng có thể chiếu thẳng vào ghế sofa.  

Tôi chỉ mất mười phút để quyết định mua nó.  

Phải cảm ơn vé số hôm đấy, nếu không trúng một triệu, chắc chắn tôi sẽ không có tiền mua căn nhà này.  

Tôi dồn hết toàn bộ tiền tiết kiệm thanh toán toàn bộ để mua nó.  

Ngày đầu tiên chuyển vào nhà mới, tôi nằm trong phòng khách bừa bộn có một giấc ngủ yên bình nhất.  

Căn nhà này là của tôi, không ai có thể đuổi tôi đi.  

Niềm vui khi dọn vào nhà mới không kéo dài lâu, đang làm việc thì tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ, là anh trai gọi. Giọng anh ấy đầy mệt mỏi: "Bối Bối, ngày mai em có rảnh về nhà một chút không?"  

Tôi nhận ra sự khác thường trong giọng nói của anh ấy: "Có chuyện gì?"  

Anh trai nói: "Mẹ bị phát hiện có khối u."  

Đầu tôi như ù lên, trong chốc lát không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.  

Tôi đã nhiều lần trong lòng tự cắt đứt quan hệ với họ, cũng từng nhiều lần tưởng tượng rằng một ngày nào đó mẹ đến mượn tiền, tôi sẽ lạnh lùng từ chối một cách kiêu ngạo.  

Nhưng khi nghe tin mẹ bị khối u, tôi vẫn hoảng sợ.  

Tôi vội vã quay về nhà, bầu không khí trong nhà không giống như tôi tưởng tượng, khuôn mặt ai cũng rất nhẹ nhõm.  

Anh trai thân mật đẩy tôi ngồi vào bàn ăn: "Bối Bối về rồi, mẹ đặc biệt mua một con gà quê hầm canh cho em."  

Các món ăn trên bàn rất phong phú, mẹ từ bếp mang ra một bát canh gà, chị dâu liếc nhìn bà, bát canh trong tay mẹ rẽ một vòng từ trước mặt tôi và đặt trước mặt chị dâu.  

Chị dâu hừ lạnh một tiếng.  

Anh trai không nói gì, đứng dậy đi vào bếp múc cho tôi một bát canh.  

Tôi không thèm canh gà, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của chị dâu, bỗng nhiên bát canh nhạt nhẽo lại trở nên ngon miệng.  

Chị dâu trừng mắt, gần như đảo ngược cả lòng đen, lẩm bẩm một câu: "Bị đuổi ra khỏi nhà mà còn mặt dày về."  

Anh trai cau mày: "Cô im miệng lại cho tôi."  

Bố tôi cầm đũa lên, thản nhiên nói: "Ăn cơm đi."  

Vẻ mặt của họ rất bình thản, không một chút hối lỗi về chuyện g.i.ế.c c.h.ế.t Kim Bảo và đuổi tôi ra khỏi nhà.  

Tôi không động đũa, không muốn giả vờ duy trì sự hòa thuận giả tạo với họ.  

"Anh nói mẹ bị khối u à? Bệnh gì?"

Anh trai nói không phải u ác tính, chỉ cần làm phẫu thuật cắt bỏ là được.  

Tôi gật đầu: "Nếu cần tôi đóng góp một chút chi phí phẫu thuật cứ nói trước với tôi."  

Gần đây do mua nhà nên tôi đã vét hết tiền tiết kiệm rồi, nếu phải trả tiền phẫu thuật, có lẽ sẽ phải mượn bạn bè một ít.  

Chị dâu vừa nghe thấy vậy đã đập đũa xuống bàn: "Ý cô là gì, cô chỉ định đóng góp một ít thôi à?"  

Cô ta chỉ thẳng vào mặt tôi, lớn tiếng nói: "Tôi và anh cô sắp có con, số tiền này chúng tôi sẽ không bỏ ra một xu nào! Đây là mẹ cô, cô phải bỏ tiền!"  

Sắc mặt mẹ ngay lập tức rất khó coi, bà luôn cố lấy lòng con dâu mà giờ lại bị từ chối thẳng thừng ngay trên bàn ăn.  

Chuyện này thật sự rất mỉa mai.  

Tôi cười nhạt nhìn anh trai: "Anh gọi em về là để tham gia cái này sao?"  

Mặt anh trai đỏ bừng, quát lên với chị dâu: "Cô có thể đừng nói nữa được không?"  

Chị dâu đập bàn đứng dậy: "Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám bỏ ra một xu, ngày mai tôi sẽ đi phá thai!  

"Bà ta có con gái ruột, tại sao lại bắt chúng ta bỏ tiền?"  

Mẹ ngồi bên bàn rơi nước mắt không nói lời nào, tôi nhìn mà thấy đau lòng, dù bà có thiên vị, tôi vẫn không thể hoàn toàn bỏ mặc bà: "Đến lúc đó xem chi phí phẫu thuật là bao nhiêu, tôi sẽ cố gắng giúp."  

Mẹ nắm tay tôi, cúi đầu lau nước mắt: "Con gái vẫn là tốt nhất, mẹ chỉ trông cậy vào con thôi."  

Tôi ôm lấy đôi vai gầy guộc của bà, nhìn mái tóc bạc của bà mà lòng thấy xót xa, bà đã vất vả cả đời lại chả có ai công nhận.

Sự thương cảm của tôi vẫn còn âm ấm thì mẹ chuyển lời: "Con đã tiết kiệm được khá nhiều trong những năm qua rồi mà con định đóng góp bao nhiêu thì tùy con."  

Tôi hơi ngạc nhiên, bà làm sao biết tôi tiết kiệm được nhiều?  

Mẹ lập tức tính toán với tôi: "Những năm qua con ăn ở nhà, mỗi tháng chỉ đóng hai nghìn tệ tiền sinh hoạt, thêm hơn một nghìn mua linh tinh, ít nhất con cũng đã tiết kiệm được hai mươi vạn tệ."  

Tôi như bị dội một gáo nước lạnh, mẹ đã tính toán tiền của tôi rất rõ ràng!  

Tôi ngồi trong ngôi nhà này mà như ngồi trên đống lửa, anh trai nhìn ra được, lên tiếng: "Mẹ, số tiền này con sẽ cùng em gái góp, tháng này con nhận tiền thưởng, nếu không đủ thì để em gái bù thêm."  

Mẹ lập tức ngắt lời anh: "Con còn phải nuôi con! Lấy đâu ra tiền dư! Để em con trả, nó có tiền mà!"  

"Tôi có tiền" ba từ này vang lên ong ong trong đầu tôi, mẹ luôn nói bà đối xử với tôi và anh trai như nhau.  

Nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.  

Bữa cơm này không cần ăn nữa.  

Tôi đứng dậy vội vàng đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, chỉ một bước nữa thôi tôi sợ mình sẽ khóc trước mặt họ.  

Anh trai đang cãi nhau với ba người trong phòng khách: "Mọi người bị sao vậy? Tại sao cứ bắt Bối Bối phải trả tiền? Tiền của em ấy dễ kiếm hơn của con à? Con đã nói là con trả rồi! Con trả! Nghe con một lần thì có c.h.ế.t không?"  

Mẹ và bố thì tranh cãi, chị dâu lại châm chọc bảo anh giàu lắm à, sao không chịu bỏ thêm tiền sính lễ khi cưới tôi chứ.  

Tôi phải mất rất lâu để bình tĩnh lại, rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó bước ra nói với họ: "Công ty còn việc, tôi phải đi đây."  

Tôi nhấc túi định rời đi thì chị dâu đột nhiên xông tới, nắm lấy túi của tôi: "Cô vội đi như vậy làm gì? Không phải là lấy đồ không nên lấy đấy chứ?"  

Tôi nheo mắt nhìn cô ấy: "Cô có ý gì?"  

Chị dâu cười lạnh: "Ý gì à? Vòng tay vàng của tôi để trong nhà vệ sinh vừa mất, chỉ có cô vào đó, chắc chắn là cô lấy!"  

Cô ta thô lỗ giật lấy túi của tôi, đổ hết mọi thứ ra, một chiếc vòng tay vàng rực rỡ rơi ra!  

Chị dâu chỉ vào chiếc vòng tay, lớn tiếng chất vấn: "Cô còn dám nói không phải cô trộm à?"  

Sắc mặt bố mẹ đầy kinh ngạc và tức giận, mẹ lập tức hét lên: "Con trộm vòng tay của chị dâu con để làm gì?"  

Tôi bật cười vì quá tức giận: "Gọi cảnh sát đi."  

Chị dâu sững người không dám đáp lại.  

Tôi bình tĩnh nói: "Nếu là tôi lấy, trên vòng tay chắc chắn sẽ có dấu vân tay của tôi."  

Tôi liếc nhìn cô ta, kẻ ngốc này có lẽ không biết phòng khách có gắn camera nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play