Tôi nhớ lại cảm giác bất lực khi bị đuổi ra khỏi nhà, bỗng dưng muốn mua một căn nhà của riêng mình.
Ý nghĩ này vừa nảy ra đã không dừng lại được, tôi muốn có một ngôi nhà mà không ai có thể đuổi tôi ra!
Hiện giờ có rất nhiều nhà cũ, đa phần đều giảm giá.
Tôi đang tìm nhà thì chị dâu bất ngờ gọi cho tôi.
Cô ta giận dữ chất vấn tôi: "Sao anh trai cô lại phải chuyển cho cô năm nghìn tệ?
"Cô có biết là chúng tôi sắp có con không, cái gì cũng cần tiền. Anh trai cô chỉ kiếm được chút tiền còm như thế, cô còn đòi tiền anh ấy, cô có biết xấu hổ không?"
Tôi còn tưởng có chuyện gì, hóa ra chỉ vì năm nghìn tệ!
Tôi lạnh lùng cười một tiếng: "Thế còn cô thì sao? Dựa vào việc mang thai mà g.i.ế.c c.h.ế.t con ch.ó của người khác, cô có biết xấu hổ không?"
Chị dâu giận điên lên: "Cô dám chửi tôi! Tôi thề sẽ không để yên!"
Tôi lập tức ngắt điện thoại, chuyển năm nghìn tệ cho cô ta, rồi chặn luôn. Sau đó, tôi gửi ảnh chụp màn hình chuyển tiền cho anh trai.
Tôi nói thẳng: "Năm nghìn tệ tôi đã chuyển cho vợ anh rồi, dù sao tôi cũng không thể không biết xấu hổ. Từ giờ hai người đừng đến tìm tôi nữa!"
Anh trai không kịp phản ứng: "Gì cơ? Bối Bối, đợi đã..."
Tôi cúp máy ngay và chặn luôn cả anh trai.
Tôi không muốn bị cuốn vào mớ rắc rối của gia đình, nhưng có những chuyện không phải do tôi quyết định.
Hai ngày sau, tôi gặp mẹ ở dưới tòa nhà công ty.
Tôi đang vội đi xem nhà cũ nên không để ý khi đi ngang qua bà.
Mẹ gọi tôi mấy tiếng, tôi mới thấy bà đứng ở góc công ty, trên tay cầm một hộp giữ nhiệt.
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
Mẹ đưa hộp giữ nhiệt cho tôi, trách yêu: "Nếu mẹ không đến thăm, con định cả đời không nói chuyện với mẹ phải không?"
Nước mắt tôi suýt nữa rơi, bướng bỉnh quay đầu đi: "Không phải các người đuổi con ra ngoài sao?"
Mẹ cấu nhẹ tôi một cái: "Không đuổi con đi thì con ngày nào cũng cãi nhau với chị dâu! Con dâu đang mang thai, con không thể nhường một chút sao? Chờ con dâu sinh con rồi tính tiếp."
Tôi không muốn nói về chuyện này, mở hộp giữ nhiệt ra, bên trong là một hộp đầy sườn chiên.
Quan hệ mẹ con có chút dịu lại, nhưng mẹ lại lải nhải trách móc: "Tính tình con như thế thì sau này làm sao? Con trả tiền cho chị dâu thì trả lặng lẽ thôi, sao lại phải nói với anh trai con?
"Anh trai con hôm đó về đã cãi nhau với chị dâu, suýt nữa con dâu phải nhập viện!"
Mùi thơm của sườn chiên vẫn còn ấm, nhưng lòng tôi lại lạnh quá. Bà không quan tâm tôi đã ở đâu suốt nửa tháng qua, mà lại trách tôi gây ra cuộc cãi vã giữa anh trai và chị dâu.
"Có liên quan gì đến con? Mẹ đừng đổ hết lên đầu con!"
"Sao lại không liên quan? Con trả tiền cho chị dâu thì cứ lặng lẽ trả, tại sao lại gửi ảnh cho anh trai? Con không muốn thấy hai người họ sống hạnh phúc phải không? Cố tình muốn khiến họ cãi nhau đúng không!"
Mẹ giận dữ đánh tôi hai cái: "Nếu có gì không hay xảy ra với đứa bé trong bụng chị dâu con, mẹ sẽ không tha cho con!"
Tôi trả lại hộp giữ nhiệt cho bà, mặt lạnh đi: "Mẹ yên tâm, từ giờ con sẽ chặn hết số của mọi người, con cũng sẽ không về nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra với họ, đừng đổ lỗi cho con!"
Tôi và mẹ cãi nhau không vui, sau đó tôi chặn hết số của cả nhà.
Cuối cùng, thế giới cũng yên tĩnh.