Bố liếc nhìn chiếc vòng vàng trên sàn, lên tiếng làm người hòa giải: "Cũng chưa lấy đi mà, không cần báo cảnh sát đâu."  
"Cũng chưa lấy đi." Lời nói này rất tế nhị, nhưng lại ngầm thừa nhận rằng tôi đã trộm nó.  
Tôi phẫn nộ chất vấn: "Bố có ý gì? Bố cho rằng chiếc vòng này là con trộm sao?"
Bố khẽ tránh ánh mắt, không trả lời. Ông biết không phải tôi, nhưng vì chị dâu, ông vẫn muốn đổ tiếng xấu này lên đầu tôi.  
Chị dâu chế giễu, thêm dầu vào lửa: "Không phải cô thì là ai? Thật nực cười, cái vòng tay vàng của tôi tự nhiên mọc chân chạy vào túi của cô chắc?"  
Tôi cười lạnh: "Nếu mọi người nghĩ là tôi trộm, thì báo cảnh sát đi, để xem chiếc vòng này đã chạy vào túi tôi như thế nào!"  
Chị dâu trợn mắt: "Cô trộm rồi còn chối! Đúng là không biết xấu hổ!"  
Tôi lập tức lấy điện thoại ra, anh trai nhanh chóng bước tới giữ tay tôi lại, trong giọng anh có chút cầu khẩn không dễ nhận ra: "Em gái, anh xin em, đừng báo cảnh sát."  
Cảm xúc của tôi bùng nổ ngay lập tức: "Tại sao lại không cho em báo cảnh sát? Anh muốn em sống cả đời bị người ta coi là kẻ trộm sao?"  

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play