Thôi Phúc đang lau cái bàn nghe bọn hắn nói chuyện, nghe thấy Tiêu Thái nói như vậy, biết hắn đang tạo điều kiện cho dân làng hưởng phúc lợi, không nhịn được mà chẹp miệng: “Đệ đúng là tốt bụng.”

Tiêu Thái cười lắc đầu, sau đó lại thương lượng cùng Tôn Thế Xuân: “Ca, ca xem mời ca đi tới căn nhà trên núi một chuyến trả 120 đồng có được không?” Ở nơi này mỗi khi cuối năm thuê người giế.t heo, một con thì trả một trăm đồng.

Tôn Thế Xuân sảng khoái mà từ chối: “Nói gì thế? Chúng ta huynh đệ với nhau chứ có phải ai đâu, sao ta có thể lấy tiền của đệ chứ?”

Tôn ca làm người sảng khoái rộng lượng, Tiêu Thái cũng đoán được hắn sẽ không lấy tiền, vì thế lấy lui làm tiến mà nói “Vậy thì còn dư lại thịt heo ca cũng tính giá mười đồng một cân mà lấy về nhé.”

Mười đồng tiền là giá thịt heo ngày thường bọn họ thu mua, heo rừng hiếm thấy, giá phải cao hơn.

“Thế thì không được, nếu tính theo giá này thì chẳng phải đệ sẽ bị thiệt thòi sao?! Không được không được.”

“Ca, ca không thu tiền giế.t heo giúp ta, chúng ta huynh đệ với nhau cũng đừng so đo những cái đó.”

Từ chối qua từ chối lại, Tôn Thế Xuân thấy Tiêu Thái đã quyết ý liền không nhiều lời nữa, coi như nợ phần ân tình này của hắn vậy.

Sau khi hẹn xong thời gian, Tiêu Thái không ở lâu nữa, ôm Tiêu Giản đi tìm trưởng thôn.

Tình huống các nhà trong thôn như thế nào thì trong lòng trưởng thôn hiểu rõ, sau khi đưa tin tức này giao cho Tôn thúc, Tiêu Thái liền trở về.

**

Cuối cùng về đến nhà, Tiêu Giản đợi đã lâu, hiện tại xem như có thể cho ca ca nhìn xem thành quả hôm nay của chính mình, cậu bé vội vàng kéo Tiêu Thái vào nhà.

Trời đã tối mịt, viết chữ ở trên nền đất ngoài sân sẽ không nhìn thấy rõ.

Tiêu Giản dùng ngón tay chấm vào nước, bắt đầu viết viết vẽ vẽ trên bàn ăn cơm trong phòng khách.

“Ca ca, hôm nay đệ học viết tên của hai chúng ta, đệ viết cho ca xem!”

“Tiêu Thái”, “Tiêu Giản” hai cái tên viết song song với nhau, tuy vẫn hơi xiêu xiêu vẹo vẹo một chút, nhưng không bị sai.

Tiêu Thái vui mừng mà sờ sờ mái tóc mềm mại của đệ đệ, “A Giản viết chữ rất đẹp, đều đúng hết, về sau cũng phải học viết chữ cho đẹp.”

Được ca ca khích lệ, Tiêu Giản mặt đỏ hồng mà nhào vào trong ngực của ca ca “A Giản sẽ nghiêm túc học với tẩu tử!”

Phó Nguyệt tiến vào, thấy vệt nước vẫn còn chưa khô ở trên bàn thì mới nhớ tới chuyện quên nói.

“A Thái ca, đợi lát nữa chàng làm cái sa bàn cho A Giản đi.”

Tiêu Thái nghi hoặc, hắn chưa từng nghe nói qua thứ này: “Đó là cái gì?”

“Chính là làm một cái hộp gỗ, bên trong đựng một ít cát mịn, để tiện cho A Giản viết chữ ở trên mặt.” Sa bàn kỳ thật là một mô hình, có thể ứng dụng trong kiến trúc và quân sự.

Nhưng mà ở chỗ này, Phó Nguyệt chỉ là một phu nhân bình thường của nhà nông, nàng không thể và không dám làm ra mô hình sa bàn quân sự, cho nên không nói tỉ mỉ với Tiêu Thái, chỉ nhắc đến loại sa bàn đơn giản để viết chữ mà thôi.

“Chữ mà ta viết là loại chữ nhỏ mà nữ tử quen dùng, không thích hợp để A Giản học. Trước đó ta đã dạy đệ ấy nhận biết chữ đơn giản, chờ đệ ấy vào trường tư thục thì sẽ học các loại chữ viết cùng tiên sinh.” Khoa cử thường dùng loại chữ phồn thể, Phó Nguyệt chưa từng viết loại này.

Nghe Phó Nguyệt giải thích xong, Tiêu Thái hiểu được, cái sa bàn này cũng đơn giản, tìm năm miếng ván gỗ lại, đóng thành một cái hộp gỗ dài hở mặt là được.

Việc này dễ thôi.

Nói làm liền bắt tay làm ngay.

Tiêu Thái đi tới nhà kho nhỏ trong hậu viện tìm tấm ván gỗ, sau khi đo đạc và cưa xong liền đóng dính lại với nhau.

Tiêu Thái mang theo sa bàn trở lại tiền viện, Phó Nguyệt tiếp nhận nhìn đánh giá, cũng không tệ lắm.

“Tạm để đó trước đã, ngày mai ta sẽ đi tìm một ít cát để vào bên trong.”

Tiêu Thái ngẫm nghĩ nơi có cát mịn ở trong thôn: “Bờ sông ở phía tây thôn chắc là có cát đó.”

Phó Nguyệt: “Được, ngày mai ta đi xem.”

Một ngày bận rộn, cả nhà liền đi nghỉ ngơi sớm.

Trong lòng ghi nhớ việc, Tiêu Thái liền dậy sớm. Hắn chuyển động nhẹ nhàng nhưng vẫn làm Phó Nguyệt tỉnh dậy.

Phó Nguyệt mơ mơ màng màng mà mở miệng: “Chàng phải đi sao?”

Tiêu Thái xoay người, nhét cánh tay của nàng vào trong chăn, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy. Đã hẹn với Thế Xuân ca rồi, phải qua đó sớm một chút.”

“Vậy chàng cứ đi đi, làm phiền sự phụ một hồi như vậy, chàng đừng quên gọi sư phụ lại đây ăn cơm nhé.” Phó Nguyệt không quên dặn dò hắn, sau đó giọng nói nhỏ dần…

“Nhớ kỹ rồi! Nàng ngủ đi.”

Tiêu Thái nhẹ nhàng dỗ dành, thấy nương tử lại ngủ mới nhón chân nhẹ nhàng mà rời đi.

Ánh mặt trời chưa tỏ, những vì sao trong màn đêm chiếu từng đốm sáng nhạt cho người dậy sớm lên đường. Đi bộ qua những ngọn núi, sương sớm trên cành cây kẽ lá làm ướt góc áo của Tiêu Thái.

Tới giữa sườn núi, nhà sư phụ Tôn Trường Minh đã sáng đèn.

Tiêu Thái gõ gõ cửa.

“Là A Thái à, vào đi.” Tôn Trường Minh cao giọng gọi. Người lớn tuổi ít ngủ hơn, biết hôm nay hắn sẽ dẫn người lại đây giế.t heo, giờ phút này đang ở trong phòng bếp nấu cháo.

Nghe thấy giọng nói truyền đến từ phòng bếp, Tiêu Thái trực tiếp vào phòng bếp.

“Ngươi tới vừa lúc, ta vừa mới nấu cháo xong. Hai chúng ta ăn tạm lót dạ đi, có lẽ bọn họ cũng sắp tới rồi.” Tôn Trường Minh tắt bếp lửa, vỗ vỗ bụi bặm bám trên người rồi đi ra ngoài.

Tiêu Thái quá quen thuộc với sư phụ này, không hề khách sáo, múc hai chén cháo ra, sau đó ăn cùng với đậu phộng rang và dưa muối thành bữa ăn sáng.

Sau khi ăn xong, Tiêu Thái rửa chén, Tôn Trường Minh nghe được tiếng gõ cửa liền đi mở cửa.

“Chào Tôn thúc.”

“Tôn gia gia!”

Tôn Thế Xuân mang theo nương tử và con cái cùng công cụ tới đây.

“Đều vào đi.” Tôn Trường Minh mở rộng cửa để cho bọn họ tiến vào. Sau đó không đóng cửa nữa, có lẽ chỉ lát nữa là các thôn dân sẽ lục tục kéo tới đây.

Tiêu Thái lau xong tay đi ra, thấy Tôn Thế Xuân mang theo hai đứa con trai của họ đặt một bếp lò ở một chỗ trống trong sân, trên bếp đặt một cái nồi to, tẩu tử Thôi Phúc đang múc nước cho vào trong nồi, đun sôi để lát nữa tưới vào da heo rồi cạo lông.

Tiêu Thái dẫn hai con trai của Tôn Thế Xuân là Tôn Khải Lực cùng Tôn Khải Tráng đi tới kho trong viện. Con heo rừng bị thương đói bụng cả một đêm, hiện tại còn sống, chỉ hơi hơi giãy giụa.

Tiêu Thái và Tôn Khải Lực, Tôn Khải Tráng bắt lấy chân trước của con heo, nắm lỗ tai heo, kéo nó tới tiền viện, ấn ở trên băng ghế giữa sân.

Thôi Phúc tẩu tử mang theo cái thùng gỗ to đặt ở dưới đầu heo, dùng để đựng tiết heo, trong thùng thả một ít nước và muối để tiết heo nhanh đông lại hơn.

Sắc trời dần dần sáng, trong sân tiếng người dần ồn ào lên, dân làng muốn mua thịt, xem giế.t thịt đều đã chạy tới đây.

Trong nồi nước đã đun sôi, Tôn Thế Xuân cũng mài xong con dao dài mà hắn quen dùng để giế.t heo.

Tôn Thế Xuân sắp xếp nói: “A Thái giữ đầu heo, còn các con giữ thân heo và phần chân sau của heo.”

Mọi người nghe lời làm theo, đè lại con heo rừng còn đang gầm gừ và giãy giụa.

“Lợi hại thật! Con heo rừng cũng không nhỏ!”

“Chẳng thế thì sao, sáu bảy chục cân đó. Sắp đến Thanh Minh rồi, hôm nay ta đến mua một ít thịt về để tế tổ.”

“Nghe nói là một mình tiểu tử Tiêu Thái bắt được, thật khó lường.”

“Mấy năm nay tay nghề săn thú mà hắn học càng ngày càng lợi hại.”

“Thế cũng chẳng có ích lợi gì, chẳng phải vẫn còn cái ấm sắc thuốc đệ đệ cần phải nuôi dưỡng sao.”

“Chẳng phải hắn mới cưới nương tử sao, ta đã đi nhìn, mang đến mấy cái rương của hồi môn!”

“Ai biết mang thứ gì từ đâu đến chứ …”

Mọi người vây xem nói chuyện phiếm, đề tài bất giác bị mấy bà tử nhắc đến Phó Nguyệt.

Mấy bà mẹ chồng đồng lứa thấy bọn họ càng nói càng thấy kỳ cục liền quát bảo ngưng lại: “Bớt nói bậy đi, trưởng thôn cùng sư phụ A Thái còn đứng ở kia đó!”

Trong thôn trưởng thôn vẫn có uy tín, đám bà tử liền ngừng nghị luận.

Thôi Hạnh Hoa xen lẫn trong trong đám người bĩu môi, một đám nhát gan!

Tôn Thế Xuân bảo đám dân làng đang vậy xem lui ra phía sau một chút, chuẩn bị xong tư thế, quyết đoán mà cầm dao giế.t heo đâm một nhát vào tim heo thẳng từ chỗ cổ xuống, chỉ dùng một nhát giế.t chế.t heo.

Để chảy hết tiết heo, ném heo vào nước sôi, sau đó lại dùng móc treo lên cạo lông heo. Cuối cùng đặt heo lên trên một tấm ván gỗ đã rửa sạch sẽ cắt chia thành từng miếng.

Sau khi mổ xong heo, đám người vây xem liền tiến lên, tranh nhau chọn lựa.

Tôn Thế Xuân lấy số thịt, dạ dày và phổi heo mà Tiêu Thái muốn gói vào lá cây to rồi giao cho hắn. Tiêu Thái tiếp nhận rồi rời khỏi đám người.

Đám người ồn ào, trưởng thôn Tôn Trường Canh đi tới, dẫn đầu mở miệng hỏi: “Thế Xuân, hôm nay thịt heo này bán thế nào?”

Nhắc tới đến tiền, mọi người đều dựng lỗ tai lên, lưu ý lời mà Tôn Thế Xuân nói.

Tôn Thế Xuân lau mồ hôi rồi nói “Thúc, con heo này là A Thái săn được, cháu tới phụ một chút. Tiền thịt trực tiếp đưa cho A Thái là được, còn thừa lại thịt thì cháu đều mang đi hết.”

Đều là người dân trong thôn, có một số người bối phận cao, Thôi Phúc tẩu tử ngẫm nghĩ rồi mở miệng trước đoạt lời những người đang định mặc cả: “A Thái quá tốt! Mọi người đều biết đấy, nhà chúng ta ngày thường bán thịt heo đều là mười ba đồng một cân, con lợn rừng này hiếm có, ta kéo vào trong thành bán chắc chắn sẽ có giá cao hơn. Nhưng đệ ấy không chịu! Nói rõ ràng là muốn bán một phần cho người trong thôn chúng ta, phần còn lại thì bán cho nhà ta.”

Thôi Phúc tẩu tử diễn xướng xuất sắc, chỉ vào Tiêu Thái đang đứng ở xa, vẻ mặt thương tiếc nói với mọi người: “Hắn còn nói, thịt lợn rừng này chỉ thu người dân trong làng đúng mười ba đồng một cân thôi! Quá rẻ cho mọi người?! Mọi người đâu hết rồi, nhanh chọn đi, còn lại ta sẽ mang đi hết!”

Nhà nàng làm nghề đồ tể, mở cửa hàng buôn bán, Thôi tẩu tử khôn khéo biết ăn nói, vẻ mặt đau lòng trước mắt mọi người khiến người ta có cảm giác ngồi không được hưởng lợi, khiến người khác nghe thấy liền tin ngay lập tức, còn nghĩ có khi thừa dịp lúc này giá rẻ mà mua nhiều hơn một chút. Mà những người muốn dựa vào bối phận, mặt dày buộc Tiêu Thái giảm giá cũng bị chặn họng lại, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

Chung quy lại Tiêu Thái đã quan tâm đến dân làng, đã chủ động hạ giá, ngươi còn định mặc cả, mặt mũi để đâu hả?

Trưởng thôn tiếp lời: “Thằng nhỏ A Thái này, chúng ta nhìn lớn lên, tính cách không tồi.”

Trưởng thôn bày tỏ thái độ, sau đó quay đầu nói rõ với Tôn Thế Xuân: “Thế Xuân, ta muốn ba cân thịt, với lại cháu để lại đầu heo cho ta! Sắp đến Thanh Minh rồi, giữ lại để ta tế tổ cho tông tộc Tôn thị.”

Vừa nghe đến chuyện phải dùng đầu heo để tế tổ, các trưởng lão họ Thôi cũng không bận tâm đến giá tiền nữa, nhanh chóng mở miệng: “Cho ta cho ta! Thôi thị chúng ta năm nay cũng muốn dùng đầu heo tế tổ!”.

Trong thôn hai họ Tôn và họ Thôi là họ lớn, phần lớn người trong dòng họ đều quan niệm có dòng họ mạnh, cho nên đôi khi trong thôn xảy ra chuyện lớn, mọi người không muốn đi tới chỗ quan phủ, mà đưa ra trước mặt họ tộc để giải quyết.

Đám người cũng bị dời lực chú ý đi, thi nhau tranh luận vì dòng họ của mình, hai họ lớn ở chung với nhau nhiều năm như vậy, mâu thuẫn cũ cũng được khơi dậy, mơ hồ có nguy cơ cãi nhau.

Thôi Phúc vội vàng cao giọng ngăn cản: “Thứ tự đến trước và sau! Thứ tự đến trước và sau! Trưởng thôn mở miệng trước, huống hồ nhà ta hai ngày nữa sẽ giế.t heo, Thôi gia gia đừng nóng vội, đều sẽ có, tất cả đều có nhé”.

Nhìn đám người ồn ào nhốn nháo, Tiêu Thái đứng ở phía sau mọi người, không nhịn được mà cười thầm, Thôi tẩu tử quả nhiên quá lợi hại!

“Được rồi, tiểu tử ngươi đừng cười trộm nữa! Nhanh mang đồ trở về đi, chỗ này có ta rồi.” Tôn Trường Minh đi tới, vỗ “Bộp” một tiếng xuống bả vai rộng lớn của Tiêu Thái.

Tiêu Thái nhớ tới lời dặn của Phó Nguyệt: “Sư phụ, nương tử con hôm nay làm sủi cảo, ngài cùng con xuống núi ăn cơm nhé.”

“Không đi.”

“Nương tử con nấu cơm ăn rất ngon, ngài tới nếm thử tay nghề của nàng ấy.” Tiêu Thái lại khoe khoang, “Còn nữa, nếu ngài không đi, con sẽ sai A Giản tới mời ngài đó!”

“Đường núi khó đi, ngươi sai đứa con nít tới đây làm gì?! Có đáng mặt làm ca ca hay không.” Tôn Trường Minh nhìn hắn thở dài một tiếng, không kiên nhẫn về phòng tìm cái giỏ nhỏ để đựng tiền, nhưng bước chân tương đối nhẹ nhàng……

Tôn Trường Minh: “Ta còn một đống chuyện đây này! Chờ ta xong việc, buổi tối xem thế nào rồi tính.”

Không cự tuyệt thì chính là đồng ý, Tiêu Thái cầm đồ vật trong tay đi xuống núi trước.

“Nương tử à? Nương tử ơi?” Đẩy cửa ra, trong nhà im ắng, không có động tĩnh gì.

Tiêu Thái mang thịt xuống phòng bếp, đi ra xem xét, căn phòng phía đông đã thu dọn gọn gàng nhưng không có ai; căn phòng phía tây Tiêu Giản vẫn đang ngủ ngon lành, trẻ con ngủ nhiều, Tiêu Thái cũng không đánh thức cậu bé.

Đi ra căn phòng phía tây, Phó Nguyệt cũng vừa vặn cắp theo cái rổ trở về.

“Chàng đã về rồi?” Nhìn thấy Tiêu Thái ở nhà, Phó Nguyệt rất kinh ngạc, nhanh như vậy đã kết thúc rồi sao?

“Ừ, ta mang thịt về cho nàng trước, lát nữa vẫn còn phải lên núi, ngày hôm qua sắp xếp bẫy ta phải đi xem có săn được con vật nào không.” Tiêu Thái tiếp nhận cái rổ của Phó Nguyệt “Nàng đi đâu vậy?”

“Ta đi tới bờ sông phía tây thôn để lấy ít cát mịn, còn đi đến chợ bán đậu hũ mua ít đậu hũ cùng thì là.” Phó Nguyệt cho hắn nhìn đồ vật trong rổ.

“Đúng rồi, chàng đã ăn chưa?” Phó Nguyệt nhớ tới sáng sớm hôm nay Tiêu Thái đã dậy đi rồi.

“Ta ăn ở nhà sư phụ rồi. Đã nói với sư phụ. Chắc đến buổi tối ngài ấy sẽ qua.”

“Vậy cũng được, ta dọn dẹp một chút, buổi tối chúng ta ăn sủi cảo.”

Nghĩ đến ngày hôm qua Tiêu Thái đi ra ngoài săn thú mất một ngày, Phó Nguyệt hỏi hắn: “Hôm nay chàng muốn đi ra ngoài bao lâu?”

Tiêu Thái: “Ta chỉ đi xem bẫy rập đã bố trí, không đi xa, buổi chiều sẽ trở lại.”

“Vậy chắc cơm trưa chàng sẽ không trở về ăn rồi.” Phó Nguyệt lẩm bẩm.

“Chàng đợi lát nữa hãy đi ra ngoài. Để ta đi làm bánh trứng rau hẹ cùng cơm nắm tạm trước đã, cái này để nguội cũng có thể ăn được, chàng mang theo bên người để giữa trưa ăn.” Phó Nguyệt giữ chặt Tiêu Thái, quơ quơ góc áo của hắn.

Ở trong nhà, không có ai xung quanh. Nhìn nương tử làm nũng và hết mực yêu thương mình, trong lòng Tiêu Thái cảm giác thắt lại, một luồng khí nóng dâng lên đến cổ họng, hắn duỗi tay ôm trọn lấy Phó Nguyệt, thấp giọng nỉ non: “Nguyệt Nhi, có nàng thật tốt!”

Rõ như ban ngày, tuy trong nhà không có ai, Phó Nguyệt cũng ngượng ngùng, gương mặt trắng nõn chợt đỏ ửng. Nhưng nàng lại luyến tiếc đẩy ra cái ôm ấm áp dịu dàng lúc này của Tiêu Thái, do dự một lát rồi vẫn duỗi tay, chậm rãi ôm lấy bờ vai vững chắc khiến người ta an tâm của Tiêu Thái. Đây là phu quân của ta! Ta sẽ ôm một lát!

Hai người ôm nhau, cho đến khi nghe thấy tiếng động từ căn phòng phía tây truyền đến mới hồi phục tinh thần lại. Phó Nguyệt đột nhiên đẩy Tiêu Thái ra, toàn bộ khuôn mặt ửng hồng “A Giản tỉnh, chàng đi xem đi.” Nói xong liền vội vã cầm rổ chạy chẳng vào phòng bếp.

Nhìn Phó Nguyệt như con thỏ con trốn tránh, Tiêu Thái không nhịn được nhếch miệng bật cười, nương tử nhà mình thẹn thùng rồi…

Trong phòng bếp, Phó Nguyệt vỗ nước lạnh lên mặt để giúp hạ nhiệt độ. Sau đó tay chân lanh lẹ vo gạo nếp và nấu chín, đợi một lát nữa dùng để làm cơm nắm, một cái nồi khác dùng để chiên bánh trứng.

Lấy trứng gà và bột mì ra, thái rau hẹ vào, sau đó trộn gia vị vào cùng quấy thành hỗn hợp sền sệt.

Nồi đã được đun nóng, đổ dầu dọc theo mép nồi, cho một muỗng bột mì trứng vào dàn đều, tiếng dầu chiên “xèo xèo xèo”, đợi bề mặt hơi nở ra và chuyển sang màu vàng, Phó Nguyệt lại dùng chiếc đũa cùng cái xẻng đảo mặt, lật đi lật lại, bánh trứng rau hẹ tươi ngon đã ra lò.

Sau khi cơm chín và để nguội, Phó Nguyệt gói thì là, dưa chuột, nấm đã tẩm gia vị vào, sau đó tạo thành cơm nắm hình tam giác, thuận tiện để lấy ra ăn.

Tiêu Thái dẫn Tiêu Giản đi vào trước cửa phòng bếp, còn chưa đi vào đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngào ngạt.

Mùi thơm của dầu chiên mang theo hương vị thơm ngon của món ăn mặn, mùi thơm ngọt ngào của bột mì chiên thoang thoảng bay ra, Tiêu Giản hơi hơi ngửa đầu ngửi ngửi, cảm giác như thấy được sự mềm mại ngọt ngào của bánh mì.

Tẩu tử lại làm món ăn ngon rồi!

Tiêu Giản không nhịn được níu chặt đại ca còn đang bước đi chậm, chạy nhanh về phía trước, “Tẩu tử! Thơm quá!”.

Tiêu Thái nhìn con mèo nhỏ ham ăn này mà thấy buồn cười, chân hắn dài, bước đi nhanh vài bước đã đuổi kịp bước chân ngắn nhỏ của cậu bé.

Đi vài bước vọt vào phòng bếp, Tiêu Giản bám vào góc bàn, nhón chân nhìn về phía mặt bàn.

Quả nhiên, trên cái đĩa lớn chứa đầy bánh trứng màu vàng ươm, bên trong bọc rau hẹ thon dài màu xanh tươi đẹp, còn đang từ từ bốc hơi nóng vì mới được ra lò.

Trong ánh mắt tròn xoe của Tiêu Giản ánh đầy những chiếc bánh bột mì.

Phó Nguyệt đang nắm cơm nắm, trêu chọc cậu bé: “Ai nha, không xong rồi! Không biết tẩu tử có quên cho gia vị vào trong bánh trứng hay không, không biết liệu có nhạt đến mức không thể ăn hay không?”

Bánh trứng đẹp như vậy sao có thể khó ăn chứ? Tiêu Giản nghiêng đầu, không tin và cảm thấy mất mát.

Hắn xung phong nhận việc: “Để đệ! Đệ giúp tẩu nếm thử mùi vị.” Đồ ăn trân quý lại được tẩu tử vất vả làm, cho dù có khó ăn đến mấy Tiêu Giản cũng âm thầm quyết định sẽ ăn hết chúng!

Tiêu Thái cười cười, không vạch trần lời trêu đùa của Phó Nguyệt, còn phối hợp gắp một miếng bánh trứng cho Tiêu Giản.

Bánh hơi to một chút không dễ gắp, Tiêu Giản bắt lấy bánh trứng còn hơi nóng, xếp chúng thành hình dạng bánh cuốn, sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt liền cắn một miếng nho nhỏ. Lập tức đồ ăn thơm ngọt bùng nổ trong khoang miệng cậu bé, vỏ bánh vừa mềm mại vừa dai, lại còn cả trứng gà vừa mềm vừa mịn cùng với rau hẹ mang theo mùi thơm đặc biệt, đủ loại khẩu vị được cảm nhận khiến miệng lưỡi người ta ứa nước miếng, mùi vị ngon vô cùng.

Tiêu Giản kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó liên tiếp cắn một ngụm thật to.

Thấy cậu bé chỉ trong chớp mắt đã gặm xong một phần ba cái bánh, xem ra hương vị cũng không tệ. Phó Nguyệt dở khóc dở cười, Tiêu Thái cũng nhanh chóng rót một chén nước cho cậu bé cho: “Ăn từ từ!”

Tiêu Giản gật gật đầu, chậm rãi nhấm nuốt xong đồ ăn: “Tẩu tử, bánh trứng ăn ngon lắm, tẩu cho gia vị rất vừa vặn!”

Tiểu tử ngốc!

Phó Nguyệt: “A Giản cứ ăn từ từ. A Thái ca, chàng đi hậu viện hái cho ta một chút rau xà lách lại đây, ta dùng làm cơm nắm.”

Tiêu Thái gật đầu, đi hái một ít rau xà lách, rửa sạch rồi đưa vào phòng bếp.

Không có rong biển, dùng rau xà lách để gói cơm nắm lại cũng được, thuận tiện để cầm tay ăn, đồng thời cũng có thể cảm nhận được độ giòn và thanh mát của rau.

Nhanh chóng ăn mấy cái bánh trứng và cơm nắm, Tiêu Thái lấy túi giấy mà Phó Nguyệt chuẩn bị cho hắn gói đồ ăn lại, sau đó lên núi xem xét con mồi.

Bữa ăn này coi như bữa trưa sớm, Phó Nguyệt cất số bánh trứng còn dư lại và cơm nắm đặt ở trong nồi giữ ấm.

“A Giản, buổi chiều đệ đói bụng thì tìm tẩu tử, tẩu lấy bánh trứng cho đệ ăn nhé.”

“Vâng.” Tiêu Giản chủ yếu là no không ăn được nữa, vẫn còn muốn tiếp tục ăn món bánh ưa thích mà!

“Đệ đi vào phòng khách lấy sa bàn ra sân chơi đi, trước hết ôn tập những chữ mà hôm qua tẩu tử dạy đệ, đợi chút nữa ta lại đến dạy đệ chữ mới.”

Nghe thấy sa bàn đã làm xong, Tiêu Giản vô cùng cao hứng đi lấy món đồ chơi mới để học chữ.

Phó Nguyệt rửa sạch, ngâm thịt và dạ dày heo, sau đó về phòng lấy rổ đồ thêu tiếp tục thêu thùa.

Trong viện yên tĩnh, cây táo cao lớn sừng sững duỗi cành cây đón ánh mặt trời, dưới bóng râm của tàng cây có một người lớn một người nhỏ ngồi.

Thời gian lơ đãng trôi đi, mặt trời di chuyển kéo theo dòng chảy của thời gian.

Một cái túi tiền thêu hoa mẫu đơn nở rộ được khâu lại, chậm rãi thành hình dưới đôi tay linh của Phó Nguyệt. Phó Nguyệt lại qua lật lại kiểm tra, vừa lòng mà buông thành phẩm xuống. Nàng đứng lên duỗi người, hoạt động thân thể cứng ngắc của mình.

A Giản thông minh và có thể tập trung sự chú ý trong một khoảng thời gian rất lâu, giờ này còn đang học tập tên của Phó Nguyệt và tên cha mẹ.

Phó Nguyệt dịu dàng dò hỏi: “A Giản có đói bụng không?”

Tiêu Giản ngừng tay đang cầm nhánh cây vẽ chữ, sờ sờ vào bụng nhỏ thấy xẹp lép. Gật đầu nói đói bụng.

Phó Nguyệt duỗi tay xoa đầu cậu bé “Đi ăn bánh đi! Đệ ăn lót dạ trước, buổi tối chúng ta ăn sủi cảo.”

Tiêu Giản còn nhỏ tuổi, mới ăn sủi cảo vài lần, trong trí nhớ chính là mỗi năm tới đêm giao thừa, thẩm thẩm nhà trưởng thôn sẽ mang hai chén sủi cảo cho bọn họ ăn, bánh lớn màu trắng bên trong có nhân thịt, ăn ngon cực kỳ.

Tiêu Giản lấp đầy cái bụng nhỏ, Phó Nguyệt đuổi cậu bé tiếp tục đi ra sân chơi, còn nàng bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Dạ dày heo, phổi heo ăn kèm với măng, nấm cùng nấu thành món canh, hầm trong lửa nhỏ.

Băm nhỏ thịt heo thành thịt băm, kết hợp với cải trắng băm nhỏ, trứng gà, đậu hũ khô, tất cả cùng băm nhỏ, thêm gia vị vào, quấy đều. Nhân sủi cảo chuẩn bị xong được đặt sang một bên, nàng rửa sạch bàn ăn, lấy chày cán bột ra cán, không ngừng nhào bột để bột quánh lại, sau khi cắt ra một cục bột nhỏ, một tay cầm cục bột xoay tròn, một tay cầm chày cán bột vê thành vỏ bánh sủi cảo hình tròn.

Phó Nguyệt nhanh tay bọc nhân lại, một đám sủi cảo trắng trẻo mập mạp giống như thỏi bạc sắp hàng ngay ngắn chỉnh tề.

Sắc trời dần tối, Tiêu Giản thu dọn đồ vật trong sân mang về phòng, “Cốc, cốc, cốc” cửa viện bị gõ vang.

“Là ai?” Tiêu Giản đi ra sau cửa dò hỏi.

Trên tay Phó Nguyệt đều là bột mì không tiện đi mở cửa, liền đi tới cửa phòng bếp nhìn.

“Là ta, Tôn Trường Minh.” Ngoài cửa truyền đến giọng nam nhân trầm thấp.

“Tẩu tử, là Trường Minh thúc thúc tới!” Tiêu Giản vui mừng, sau khi nhìn thấy Phó Nguyệt gật đầu mới chạy ra mở cửa.

Tôn Trường Minh mang theo hai cái giỏ nhỏ đi vào.

“Sư phụ.” Phó Nguyệt rửa tay sạch sẽ đi ra.

Tôn Trường Minh đưa một cái giỏ cho Phó Nguyệt, đều là tiền đồng, “Đây là tiền bán thịt heo hôm nay thu được. Đầu heo nặng mười cân, giá mười đồng một cân, bán được một trăm đồng; chân heo hai mươi đồng một cái, tổng được 80 đồng; thịt heo mười ba đồng một cân, 58 cân, người dân trong làng mua 36 cân. Số thịt còn lại mười đồng một cân, còn có một ít xương cốt nội tạng tiết heo thì tính 30 đồng, đều cho Tôn Thế Xuân mang đi. Nơi này tổng cộng là 898 đồng, ngươi đếm đi.”

Giá cả này đã được Tiêu Thái cùng Tôn đồ tể thỏa thuận xong, Phó Nguyệt cũng nghe Tiêu Thái nói. Nếu đã là bạn bè thì đương nhiên nàng sẽ không so đo nhiều hay ít, huống chi sư phụ chăm lo cho hai anh em nhà này nhiều năm như vậy, sao có thể đụng vào số tiền này chứ.

Phó Nguyệt tiếp nhận cái giỏ rồi nói: “Không cần đếm, sư phụ vất vả giúp đỡ chúng ta suốt một ngày, mau tiến vào nghỉ ngơi một chút.”

Tiêu Giản dắt Trường Minh thúc thúc đi vào trong phòng khách ngồi.

Phó Nguyệt rót một ly trà cho Tôn Trường Minh, Tôn Trường Minh tiếp nhận uống một ngụm rồi đặt ở một bên, “Không cần ngươi bận tâm đến ta, ngươi đi làm việc của ngươi đi. Có Tiêu Giản ở cùng ta là được.”

Sau đó lại chỉ cho Phó Nguyệt một cái giỏ khác bên chân: “Tiêu Thái đem con mồi hôm nay bắt được để ở chỗ ta, hắn lên trên núi lấy đồ vật còn sót lại. Đây là ba con gà rừng cùng một con thỏ hoang đã lột da hắn bảo ta làm thịt trước rồi mang lại đây, nói là để dự trữ cho cả nhà ăn.”

“Ta hiểu rồi, vậy sư phụ cứ tự nhiên.” Phó Nguyệt không hề khách sáo với sư phụ, mang theo giỏ con mồi đi vào nhà kho, tiền thì mang vào căn phòng phía đông của bọn họ cất cẩn thận.

Tiêu Thái biết Phó Nguyệt không thích để thịt lâu, thích ăn đồ tươi ngon. Vừa lúc trong nhà có thể săn thú, hắn cứ một hai ngày liền mang đồ tươi về, gà rừng mang về còn có thể nuôi thêm hai ngày, khi nào muốn ăn thì giế.t thịt.

Trong phòng khách, Tiêu Giản lấy cái sa bàn nhỏ của cậu bé, khoe với Trường Minh thúc thúc thưởng thức chữ mà chính mình học được.

“Trường Minh thúc thúc, tên của thúc viết như thế nào vậy?” Tiêu Giản tò mò mà nhìn Tôn Trường Minh.

Tôn Trường Minh tiếp nhận nhánh cây trong tay cậu bé, bắt đầu viết cho cậu bé xem.

Nhìn đứa trẻ nhỏ nghiêm túc học chữ, ánh mắt Tôn Trường Minh không nhịn được mà nhìn xa xăm, tựa như đang nhìn Tiêu Giản, lại dường như xuyên thấu qua cậu bé nhìn về những người khác…

Cùng chơi với Tiêu Giản một lát, Tôn Trường Minh cùng Tiêu Giản đi vào phòng bếp.

Tôn Trường Minh lặng lẽ đi đến sau bệ bếp ngồi xuống: “Để ta nhóm lửa cho.”

Phó Nguyệt vội vàng khuyên can: “Sư phụ, một mình ta làm là được rồi, ngài chơi cùng A Giản đi.”

Tiêu Giản ở bên cạnh tích cực mở miệng: “Đệ không chơi, đệ tới giúp tẩu tử làm sủi cảo.”

Sao cậu bé có thể làm được sủi cảo chứ…

Nhìn thấy sư phụ ngồi xuống xem lửa, hơn nữa sắc trời không còn sớm, có lẽ Tiêu Thái cũng sắp trở lại, Phó Nguyệt gật đầu đồng ý cho ông hỗ trợ, có người giúp đỡ nhóm lửa, nàng có thể xào rau nhanh hơn.

Phó Nguyệt đưa cho Tiêu Giản một cục bột nhỏ để mặc cho hắn chơi.

Chờ nồi nóng lên, cho dầu và đường vào, nắm chắc nhiệt độ lửa để làm nước hàng, làm sườn heo chua ngọt có vị ngọt vừa miệng.

Tiếp đó, Phó Nguyệt làm nấm xào thịt thái lát, đậu hũ xào rau hẹ.

Cuối cùng vớt sủi cảo đã chín khỏi cái nồi và để ráo nước.

Sủi cảo được vớt khỏi nồi, Tiêu Thái cũng mang theo đồ vật trở lại, rửa sạch tay đi vào phòng bếp đang vô cùng náo nhiệt.

“Ca ca, xem đệ nặn sủi cảo nè.” Tiêu Giản giơ sủi cảo mà cậu nặn lên trước mắt ca ca, Tiêu Thái nhìn thấy cục hột hình dạng quái dị này mà không thốt lên lời…

“Đệ cứ chơi đi...” Thật sự là không khen nổi.

Tiêu Giản chu miệng lên.

“Sư phụ.” Tiêu Thái chào hỏi Tôn Trường Minh đang ngồi đối diện ở sau bệ bếp, Tôn Trường Minh gật gật đầu, nhìn hai huynh đệ nhà này trò chuyện.

Phó Nguyệt đặt từng chiếc sủi cảo vào cái khay trúc sạch sẽ hình tròn, tổng cộng có hơn ba mươi cái sủi cảo.

“Chàng đem đám sủi cảo này đến nhà Thế Xuân ca đi, nhà người ta hôm nay ra sức, có ơn lớn giúp đỡ chúng ta. Chàng đừng quên cảm tạ nhé.”

“Ta hiểu rồi.” Nương tử của hắn không chỉ có tài, mà còn thấu hiểu nhân tình qua lại, hiền thê cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi!

Trong phòng bếp có nhiều người, Tiêu Thái tiếp nhận cái khay trúc, lặng lẽ ngoéo vào lòng bàn tay Phó Nguyệt một cái.

Lòng bàn tay bị chạm vào khiến nàng thấy nhột, gương mặt Phó Nguyệt ửng đỏ, nhưng không thể nói gì trước mặt người khác, không nhịn được giận dữ mà trừng mắt lườm hắn một cái, đẩy cánh tay Tiêu Thái ra:

“Chàng mau đi đi! Còn chờ chàng trở về ăn cơm nữa đó.”

Tiêu Thái bưng sủi cảo, bước nhanh đi tới nhà Tôn Thế Xuân, Thôi Phúc tẩu tử ra mở cửa.

“Tẩu tử, đây là sủi cảo mà hôm nay nương tử ta làm, cố ý bảo ta đưa lại đây. Hôm nay nhà tẩu vất vả rồi.” Tiêu Thái đưa cái khay trúc cho nàng.

Thôi Phúc sao có thể nhận cái này chứ. Bột mì vốn đắt ít khi ăn, huống chi đây là sủi cảo được làm bằng bột mì trắng.

Thấy nàng chối từ, Tiêu Thái dứt khoát trực tiếp đi vào, đặt cái khay trúc ở trên bàn lớn của phòng khách nhà họ Tôn.

Tôn Thế Xuân cũng từ chối bảo hắn mang về: “Đều là huynh đệ, hỗ trợ lẫn nhau, sao có thể dùng đồ mà đệ qđưa chứ! Mau mang về, hôm nay ăn cơm ở nhà ta đi.”

Hai người đẩy qua đẩy lại, ngươi đẩy ta kéo.

“Ca, hôm nay nhà ca vất vả. Nương tử ta còn đang chờ ta trở về ăn cơm.” Tiêu Thái đè lại bàn tay nhiệt tình của Tôn Thế Xuân, sau đó cảm tạ một lần nữa rồi lập tức rời đi, không ai ngăn cản được.

“Chuyện này làm sao bây giờ?” Thôi Phúc nhìn chồng mình.

“Còn có thể làm gì, tấm lòng của nhà người ta, cứ nhận lấy đi. Nương tử của A Thái mới gả đến thôn chúng ta, về sau nàng gặp có thể giúp được gì thì giúp một phen.”

“Chuyện này ta biết. A Thái tính tình không tồi, đáng để kết giao, không ngờ nương tử đệ ấy cũng là người đẹp người đẹp nết.” Thôi Phúc tẩu tử ngẫm lại tiểu nương tử đã từng gặp một lần ở đằng xa, không nhịn được mà thổn thức trong lòng.

Tôn Thế Xuân: “Còn không phải có câu: Không phải người một nhà không đi qua một cửa sao! Được rồi, dọn dẹp một chút rồi ăn cơm đi.”

Tiêu Thái mò mẫm về phía nhà mình, nhưng không biết hắn vừa mới rời đi, một bóng người ục ịch đã bước đến trước cửa nhà bọn họ…

**

Đại bá nhà họ Tiêu, Tiêu Cường lao động cả một ngày, trên đường về ngửi thấy mùi bánh nhân thịt từ quê nhà bay ra, nhân lúc còn sớm từ ngoài đồng vội vàng trở về.

Hắn nghe nói, tiểu tử Tiêu Thái kia săn được con lợn rừng đang phân chia thịt.

Chờ Tiêu Cường về đến nhà, nhà hắn Đại Bảo cùng Tiểu Điềm đã ngồi trên bàn ăn.

Tiêu Điềm chọc thịt vụn trong chén rau nói “Nương, sao lại có ít thịt như thế này?”

Thôi Hạnh Hoa: “Một cân thịt đều ở chỗ này. Con lợn rừng kia thì có thể có bao nhiêu thịt, nói khoác lên tận mây xanh, đừng kén chọn ăn đi.”

“Nương, con nghe Tiểu Hồng nói nhà nàng ấy hôm nay có ba cân thịt đó, sao nương không mua nhiều hơn một chút, chỉ có một ít này đủ cho ai ăn?” Tiêu Điềm vừa ghét bỏ vừa không quên chọn thịt vụn nhét vào trong miệng.

Tâm trạng của Tiêu Đại Bảo không vui, nghe thấy nương hắn nói chỉ mua một cân thịt, không nhịn được mà chất vấn: “Không phải nói mua nhiều thịt một chút để ngày hôm sau chúng ta mang đi Vương gia sao?” Dạo gần đây nương của hắn nhờ bà mối cho hắn xem mặt, chọn cô nương nhà họ Vương ở ngay thôn bên cạnh. Gia cảnh nhà họ Vương cũng tạm được, cô nương kia cũng từng gặp rồi. Tiêu Đại Bảo lén qua đó đứng ở phía xa liếc nhìn một cái, trong lòng đã rung động.

Thôi Hạnh Hoa trấn an con trai bảo bối của bà: “Đại Bảo nghe nương nói, bát tự vẫn còn chưa viết! Chúng ta đi tới cửa xem mắt chọn người, cũng không thể yếu khí thế, để tránh cho nàng ta vào cửa mà một tay che trời? Đừng có mang theo gì hết, khi nào quyết định rồi thì tính tiếp.” Con dâu còn chưa quyết định thì đưa thịt làm gì? Năm đó lúc bà gả cho Tiêu Cường, chẳng phải Tiêu Cường cũng thành thân trước rồi mới tặng một ít thịt hay sao.

Nghe nương hắn nói như vậy, tiêu Đại Bảo lập tức cũng cảm thấy có lý, vẫn chưa phải là người trong nhà, đưa lễ gì chứ.

Tiêu Cường đặt xong cái cuốc rồi đi tới ngồi xuống. Thôi Hạnh Hoa thấy hắn trở về liền ngồi ăn, không nói một lời liền trách móc:

“Nhìn xem cháu trai lớn của ông kìa, quá không hiểu chuyện, không biết đối nhân xử thế. Chuẩn bị thịt heo cũng không biết đưa tới đây cho đại bá ông, còn tính toán chi li nhất định phải bỏ tiền ra mua!”

Trong nhà phải tiết kiệm tiền cho con trai cưới vợ, làm gì có thứ gì không cần tiền chứ?

Hôm nay Thôi Hạnh Hoa lên núi vốn tính toán dựa vào là đại bá mẫu của Tiêu Thái mà muốn lấy một ít thịt về. Nhưng không ngờ tiểu tử Tiêu Thái kia không hé răng, chỉ loáng cái đã đi rồi, để lại Thôi Phúc ở kia la lên hét xuống.

Trước kia Bà và Thôi Phúc khi nàng ta còn chưa xuất giá đã không đối phó được, chưa kịp mở miệng nói vài câu đã bị nàng ta đốp cho một câu “Có thích mua hay không”, tức chế.t đi được. Thấy thịt ngon đều bị người ta chọn hết rồi, Thôi Hạnh Hoa khẽ cắn môi, mua một cân.

Tiêu Cường cũng cảm thấy tiểu tử Tiêu Thái kia không hiểu chuyện, không có phép tắc, không biết đưa thịt cho đại bá là ông, nhưng ông ta vẫn không mở miệng, yên lặng ăn cơm. Trong nhà từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ông đều mặc kệ, để mặc kệ Thôi Hạnh Hoa làm gì thì làm, dù sao nhà của chính mình không thiệt thòi là được.

Tiêu Điềm đảo mắt nói, “Nương, trong nhà kẻ vô ơn kia chắc chắn sẽ để lại ít thịt ngon cho mà xem? Đại bá mẫu là nương tới cửa, chẳng lẽ hắn không nhanh chóng dâng lên cho nương sao!”

Thôi Hạnh Hoa nhớ lại những chuyện trước đó, mỗi khi bà tới cửa tuy tiểu tử Tiêu Thái kia mặt nặng mày nhẹ không vui, bộ dáng như muốn ăn thịt người, nhưng bà nói gì hay lấy đồ gì của nhà hắn thì hắn đều hiếu kính cho đại bá, cũng không ngăn cản.

Nghĩ đến chỗ lợi này, cả người Thôi Hạnh Hoa đều hưng phấn: “Các con ăn đi, ta sẽ đi tới cửa hỏi một chút, sao có thể không hiểu chuyện như vậy!”

Lấy cái giỏ trống ra, Thôi Hạnh Hoa hưng phấn ra cửa, khi đi tới gần nhà Tiêu Thái, vừa vặn nhìn thấy Tiêu Thái bưng một thứ gì đó rời.

“Tiểu tử Tiêu Thái kia đi rồi, trong nhà chẳng phải chỉ còn lại một con ma ốm và tiểu tiện nhân hay sao, hà hà! Vừa lúc!” Thôi Hạnh Hoa mừng thầm, nhanh chóng đi lên gõ mạnh cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play