(9)

“Tô Bào Bào, pha 1 ly cà phê.” — “Tôi biết rồi.”

“Tô Bào Bào, đi mua đồ ăn trưa.” — “Không phải công ty có nhà ăn sao?”

“Không ngon” — “Tôi biết rồi.”

“Tô Bào Bào” — “Lại sao nữa”

“Đi mua một ít hoa để cắm vào bình đi” — “........”

— — — — — —

Mua cà phê, pha cà phê, mua đồ ăn, ăn cơm, lau bàn, quét nhà, lau sàn…… Ngày qua ngày đều như vậy…

Đôi lúc tôi tự hỏi, anh ấy có phải bị ng.áo hay không, bỏ ra nhieuf tienf như vậy để thuê một người về giúp việc vặt.

Ông chủ của 1 công ty lớn như vậy cũng đi tìm… trai bao? Nam nữ đều ă.n à?

Dù sao thì đàn ông có tiền đều biến chất, chưa kể anh ấy lại đẹp trai như vậy, cơ thể tốt như vậy nữa.

Tôi cũng không biết chuyện riêng tư của anh ấy hỗn loạn đến mức nào, anh ấy đã ng.ủ với bao nhiêu phụ nữ, thậm chí có thể là đàn ông.

Bị suy nghĩ của chính mình làm buồn nôn luôn, tôi đưa mắt nhìn sang người đàn ông đang ngồi ở sofa.

???

Không hẹn mà ánh mắt chúng tôi va phải nhau, tôi nhanh chóng quay đầu sang hướng khác vì xấu hổ.

“Tô Bào Bào, cô đang làm gì thế?”

Tôi lắc đầu, biểu thị bản thân không làm gì cả.

“Thu dọn đồ chút đi, buổi tối cùng tôi đi dự tiệc”

“Tôi?”

“Ở đây còn có ai khác à?”

???

 

(10)

Không phải chứ, anh ấy kêu tôi đi cùng là có ý gì vậy.

Tôi mặc lễ phục đứng ở đại sảnh của bữa tiệc, nhìn những kẻ ranh mãnh, xảo quyệt dang xu nịnh lẫn nhau.

“ y, đây không phải là Tô Bào Bào sao?” - Thằng bạn trai cũ cặn bã kinh ngạc nhìn tôi, như thể sự hiện diện của tôi ở đây là một trò đùa lớn vậy.

Thằng ch.ó khốn kh.iếp.

Tên khốn trước mặt tôi ăn mặc như tên mặt người thân chó vậy, bộ y phục còn là bộ tôi mua tặng hắn vào dịp sinh nhật năm ngoái.

Bồ đồ đó tốn của tôi cả tháng tiền lương, khiến tôi chỉ có thể đau lòng mà ăn mì gói cả tháng sau đó.

“Sao nào? Cô tới đây… tìm đàn ông à? Tìm người thay thế tôi?”

Tìm cái đầu mày, thay thế m.ẹ nhà mày ấy.

“Con người ấy à, một khi cái nết đã bẩn thỉu thì toàn thân chỗ nào cũng bẩn thỉu như vậy thôi.”

“Tô Bào Bào à, cô không phải so đo với tôi như thế,” - Hắn hắng giọng: “Nể tình chúng ta bên nhau 3 năm qua, nếu cô bằng lòng, tối mai chúng ta có thể…”

“Tô Bào Bào” - Một bàn tay kéo tôi về phía sau.

Tiêu Viễn Thần nhìn Trương Húc, rồi lại cúi đầu nhìn tôi: “Vẫn còn liên lạc?”

Tôi vội vàng lắc đầu.

Người bình thường đều có thể nhìn ra mà - là hắn đến tìm tôi trước.

“Viễn Thần?” - Một giọng nói kinh ngạc bỗng vang lên từ sau đại sảnh.

Một người phụ nữ trang điểm đậm, đi đôi cao gót hơn 10cm, đôi mắt cứ thế mà dán chặt vào Tiêu Viễn Thần.

“Không phải từ trước đến nay anh chưa từng tham gia bữa tiệc nào sao?” - Người phụ nữ nói, mắt chuyển sang nhìn bàn tay vẫn đang nắm lấy cánh tay tôi của Tiêu Viễn Thần.

Cô ta dùng ánh mắt không mấy thiện cảm mà nhìn tôi: “Đây là?”

“Trợ Lý”

“Hóa ra cũng chỉ là “trợ lý” thôi à” - giọng điệu giễu cợt của Trương Húc ngày càng rõ ràng, một trợ lý quèn mà lên giọng vậy cơ.

Hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt.

“Cô ấy là trợ lý cá nhân của tôi.” - Tiêu Viễn Thần kéo tôi đến gần anh hơn.

???

3 người chúng tôi đồng loạt nhìn anh ấy, điều làm tôi ngạc nhiên là, có phải anh mắc bệnh gì rồi không, tôi làm trợ lý mà giống như bảo mẫu vậy.

“......”

“Tiêu tổng, em vẫn hi vọng anh có thể rửa sạch được mắt mình”

Cô ta nói xong liền nắm lấy cánh tay Trương Húc: “A Húc, chúng ta đi thôi.”

Ồ, hóa ra đây là phú bà mà tên khốn kia đang cặp kè à, thân hình của cô ta ấy à, đúng là cũng đẹp hơn tôi thật, ngực nở mông cong. Khuôn mặt… trang điểm lên thì cô gái nào mà không đẹp.

“Tôi rất rõ ràng bản thân mình muốn gì. Ngược lại, cô nên mở to mắt ra … mà nhìn đời đi.”

Trương Húc nghe vậy thì sắc mặt lập tức tối sầm, nhưng hắn vẫn phải cố nuốt xuống để giữ thể diện.

Hai người bọn hắn nhìn chằm chằm vào tôi, suy cho cùng thì bọn hắn không đắc tội được với Tiêu Viễn Thần.

Nhìn thấy 2 người đó tức giận khiến trong lòng tôi vui mừng hihihaha.

Đáng đời thằng kh.ốn ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play