(11)
Có điều, nhìn phú bà kia với Tiêu Viễn Thần có vẻ quan hệ không hề đơn giản.
Lẽ nào trước đó họ là 1 đôi? Hay là đang trong giai đoạn mập mờ? Hay tệ hơn là họ có hôn ước từ trong bụng mẹ?
Hay là chuyện tình cẩu huyết như trong tiểu thuyết thường viết?
“Trước đây là bạn học, hai nhà chúng tôi thường xuyên có những hợp đồng kinh doanh với nhau.”
Hóa ra là vậy.
Có điều, …… anh ấy nói với tôi làm gì.
Càng kỳ quặc hơn là, anh ấy bắt đầu thường xuyên tặng đồ cho tôi.
Ban đầu, anh ấy mang về cho tôi một chiếc túi xách sau chuyến công tác, nói là của khách hàng tặng.
Được rồi, ai lại chê của bao giờ.
Sau đó lại là phát phúc lợi cho mọi người, nước hoa, son môi… kiểu đó.
Đợi phát xong, tôi nhìn một bàn đầy mỹ phẩm của mình mà rơi vào trầm tư.
Ừm, những thỏi son năm sáu vạn, đồ trang điểm giá trị vài vạn kia cũng gọi là phúc lợi à?
Anh ấy có phải có việc gì muốn tôi làm giúp không?
Khi tôi mặt dày đến hỏi Tiêu Viễn Thần có muốn tôi làm gì đó không, anh ấy sắc mặt tối sầm, lạnh lùng quát tôi đi ra ngoài.
Ra thì ra, có cần phải mắng người thế không?
???
Tôi cúi đầu, vẽ vòng vòng trên giấy để dời sự chú ý.
Bất chợt tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt chúng tôi không hẹn mà nhìn nhau.
Sau khi phủ định hàng loạt suy nghĩ, tôi đoán rằng chắc anh đang vì chuyện đêm đó ngủ với tôi. Quy tắc ngầm chốn công sở à?
Tôi tức giận mà muốn đến trước bàn làm việc của anh hỏi: “Tại sao anh cứ nhìn chằm chằm tôi thế? Có phải anh thích tôi rồi không?”
À không, phải là: “Có phải anh lại muốn ngủ với tôi?”
Bộp bộp…
Một bàn tay gõ gõ lên bàn tôi: “Chuẩn bị một chút đi, tan làm chúng ta đi ăn.”
“Ừm”
(12)
Beefsteak, đồ Nhật, đồ Hàn,.. mỗi lần tân ca Tiêu Viễn Thần đều đưa tôi đi ăn những món này, lẽ nào anh ấy thật sự thích tôi?
Không phải chứ, chỉ ngủ với nhau 1 lần liền chung tình với tôi?
“Tại sao lần nào anh cũng đưa tôi đi ăn những món này?”
“........”
“Có phải là anh… đang theo đuổi ai đó không?” - Tôi thực sự đã rất khéo léo mà nói câu ấy.
“........”
“Vậy…” “Đang theo đuổi” - Hai người đồng thanh nói, tôi hóa đá ngay tại chỗ.
Tiêu Viễn Thần nhìn tôi mỉm cười với khuôn mặt rạng rỡ. Tôi lập tức choáng váng, đây là nụ cười mà từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy qua.
Tôi vùi đầu vào các món ăn trên bàn, quả nhiên anh ấy đang lợi dụng tôi để luyện tập.
Tôi bảo mà, làm sao anh ấy - một ông chủ lớn của tập đoàn lại có thể thích tôi?
“Có điều tôi vẫn chưa theo đuổi được”
Ha! Đáng đời anh không theo đuổi được, người ta không nhìn trúng anh thật đúng đắn.
“Hình như theo đuổi có chút nhanh rồi.”
Nhanh? Cô gái nào đó thật sự có mắt nhìn, ngàn vạn lần đừng có đồng ý.
“Tô Bào Bào, anh thích em”
“Thích? Thích cái đầu nhà anh, ngàn vạn lần đừng có thích anh ấy.
Đợi đã, Tô Bào Bào? Tôi?
Tôi còn chưa kịp nuốt miếng ăn trong miệng, tôi ngước mắt lên nhìn, một bó hoa hồng to đang ở ngay trước mặt tôi. Phía sau là khuôn mặt tươi cười của Tiêu Viễn Thần.
“Khụ khụ khụ…” - Tôi đột nhiên bị nghẹn, sao quản được nhiều chuyện, mạng sống vẫn quan trọng hơn.
“Từ từ thôi” - Tiêu Viễn Thần vỗ vào lưng tôi, giọng nói vẫn còn mang theo ý cười ngày càng rõ rệt.
“Hiện tại anh chỉ là đang theo đuổi em, em đừng cảm thấy áp lực.”
Mẹ ơi, tình tiết trong tiểu thuyết thế mà lại xảy ra, mà nhân vật chính còn là tôi.