Sau một đêm mưa lớn, không khí dường như đầy tràn hơi nước, các ô cửa kính cũng bị đọng một màn hơi nước trắng xóa.
Lâm Thiên Thiên từ trên giường bò dậy, cô bị ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm lóa mắt, cô dùng tay che mắt một lúc lâu, sau đó mới phát hiện mình đã ngủ đến tận bình minh.
Cô ngập ngừng gọi Triệu Tây Tự, nhưng căn phòng trống rỗng chỉ có tiếng vọng của chính cô.
Đầu cô lúc này vừa đau vừa nặng, cô cầm lấy điện thoại di động bên gối đầu nhìn thoáng qua, cũng đã bảy giờ sáng, sau đó cô lại phát hiện trong điện thoại có vài tin nhắn quảng cáo và tin nhắn của Triệu Tây Tự cũng hòa lẫn ở trong đó, cô phải nheo mắt nhìn nửa ngày mới có thể thấy rõ.
“Lão La nói có tin tức mới của Trần Ánh Du, anh phải đi qua đó một chuyến. Phòng bếp tối nay anh sẽ dọn dẹp, em đừng nhúc nhích, còn cơm thì anh cũng đã cố gắng hết sức, em cứ ăn đi, không thích ăn thì đổ.”
Thời gian gửi tin nhắn là 11 giờ tối.
Sự chú ý của Lâm Thiên Thiên hoàn toàn đổ dồn vào việc Triệu Tây Tự thực sự đã làm ra một thứ gì đó có thể ăn được, cô đưa tay chạm vào trán mình, có lẽ cô đang bị sốt, nhưng cô buộc mình phải đứng dậy, bám vào tường và từ từ bước vào phòng bếp, thứ mà cô nhìn thấy là những chiếc nồi, chảo bừa bộn và rau củ nằm ngổn ngang trên sàn, Lâm Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy đầu mình càng đau hơn.
Anh ta thực sự đã cố gắng hết sức, nhưng mà là cố gắng hết sức để gây ra thiệt hại.
Một mùi thơm ngọt ngào trong trẻo trộn lẫn với mùi khét và một mùi lạ khó tả lập tức xộc thẳng vào mũi Lâm Thiên Thiên, cô khụt khịt mũi và sau đó tìm thấy tác phẩm thành công cuối cùng của Triệu Tây Tự trong nồi cơm điện gần đó.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT