(4)
Bởi vì bỗng dưng lưu lạc đến đây nên trong tay chúng tôi cũng không có bao nhiêu tiền nào. Vậy nên hôn lễ chỉ mời những hàng xóm trong thôn nhỏ ăn bữa cơm, coi như là đã uống rượu mừng.
Còn về phần giấy đăng ký kết hôn thì để sau rồi tính vậy.
Những người hàng xóm tốt bụng đã cho chúng tôi thuê một ngôi nhà nhỏ, coi như đó là ngôi nhà mới của tôi và Lâm Sơ Thần.
Sau khi ăn uống no say, mọi người giải tán về nhà. Chỉ còn tôi và Lâm Sơ Thần ở trong căn phòng tân hôn.
Lâm Sơ Thần đến ngồi bên cạnh tôi với tâm trạng khẩn trương lo lắng. Ảnh cất lời bộc bạch lòng dạ son sắt, hẹn ước thủy chung với tôi: “Vợ à, bây giờ anh không có gì trong tay hết mà em vẫn đồng ý gả cho anh. Từ nay về sau anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em!”
Nghe ảnh nói vậy, tôi cũng thuận theo: "Em cũng không có gì cả, anh đồng ý cưới em, trong lòng em cũng rất vui vẻ. Sau này anh phải nghe theo lời của em đó nha!~”
Lâm Sơ Thần nhanh trí phối hợp với tôi:“Okk, từ nay về sau, anh sẽ làm chú chó trung thành của em”
“Sao trước đây em chưa từng thấy anh biết ăn nói như vậy chứ?”
Bỗng nhiên, trong đầu tôi dường như có hình ảnh nào đấy thoáng vụt qua. Ở đó, Lâm Sơ Thần mặc bộ vest màu xám, tay cầm một ly rượu vang với tư thế đĩnh đạc đứng giữa đám người, vô cùng rực rỡ chói mắt. Còn tôi đứng cách đó không xa mà nhìn về phía ảnh.
Trí nhớ có vẻ như khôi phục lại được chút ít, nhưng nhất thời tôi lại không nhớ ra được gì thêm.
Lâm Sơ Thần còn kích động hơn cả tôi, hỏi: “Em nhớ được ra chuyện gì rồi sao?”
Tôi lắc lắc đầu: “Nhớ ra vài chuyện nhỏ, có vẻ như hình ảnh lúc chúng ta ở bên nhau.”
“Không nhớ ra được thì thôi vậy, mai sau nhất định sẽ nhớ lại hết mà. Chúng ta ngủ sớm đi thôi”
Lâm Sơ Thần cúi đầu, dùng đôi môi mềm mại nóng bỏng của mình bao phủ lên môi tôi. Nụ hôn chứa đầy tình cảm, vừa dịu dàng vừa tinh tế. Thế này thì rõ ràng là không thể đi ngủ sớm được mà!!!
Một đêm này, đến mãi gần sáng tôi mới mệt mỏi dựa vào trong lòng Lâm Sơ Thần mà chìm vào giấc ngủ.
(5)
Chớp mắt một cái, vậy mà đã ba tháng trôi qua.
Cuộc sống của chúng tôi tuy rằng vẫn nghèo khó như trước đây, nhưng miễn cưỡng cũng được coi là có chút tiến triển.
Lâm Sơ Thần giúp người dân trong thôn nhỏ thành lập ra hiệp hội ngư nghiệp, hiện tại anh đang làm hội trưởng. Mỗi ngày, anh ấy giúp các ngư dân đàm phán với thương lái, tránh cho họ bị ép giá một cách quá đáng.
Gian hàng ở chợ cá của tôi cũng đã ổn định, kinh doanh khá tốt, mỗi ngày thu nhập cũng được tầm 200 300 tệ.
Không một ai dám tùy tiện xúc phạm tôi, bởi họ đều biết rằng tôi có một anh chồng đánh người đến mức không cần mạng.
Cuộc sống đang diễn ra tốt đẹp thì biến cố đột nhiên ập tới.
Hôm đó, tôi đang bán cá ở chợ thì chị dâu vội vội vàng vàng chạy tới: “Khanh Khanh, chồng em bị mấy người lái xe đến đưa đi mất rồi!”
Tôi giật mình hoảng hốt, liền vội vã hỏi tình hình cụ thể: “Xảy ra chuyện gì vậy chị?”
Chị dâu gấp gáp kéo tay tôi, nói: “Hôm nay tiểu Lâm vừa cùng chồng chị đánh cá trở về, liền bị vài chiếc xe lái đến tận cảng, dùng vũ lực đưa đi mất rồi. Mấy người đó nói là người nhà của tiểu Lâm, bất chấp sự phản kháng của thằng bé mà áp giải lên xe.”
Nghe thấy vậy, tôi liền bỏ lại gian hàng mà cấp tốc lao nhanh về nhà.
Khi chạy đến nhà, tôi ngạc nhiên vì thấy sân nhỏ nhà mình đang đầy hàng xóm sang xem náo nhiệt. Họ đang vây quanh một chiếc xe màu đen nhìn có vẻ rất đắt tiền.
“Khanh Khanh!”
Một người phụ nữ xinh đẹp thời thượng, vẻ ngoài khoảng 40 tuổi kích động chạy đến ôm chầm lấy tôi: “Khanh Khanh, con phải chịu khổ rồi, sao lại bị tên khốn nhà họ Lâm đó hại thành dáng vẻ này cơ chứ!!!”
Người phụ nữ đó nhìn tôi một chút, rồi khóc như mưa mà ôm chặt tôi.
Tôi nhìn người phụ nữ có khuôn mặt giống mình đến mấy phần, đột nhiên một tia sáng vụt qua trong đầu, òa lên một tiếng mà khóc lớn: “Mẹ ơi—”
Một tiếng gọi mẹ này của tôi, phải gọi là vô cùng thê thảm.
Bị mẹ kích động, tôi đột ngột nhớ lại được mọi kí ức.
Tôi nhớ ra quan hệ thật sự của mình và Lâm Sơ Thần.
Chúng tôi cmn từ trước đến nay đều là kẻ thù không đội trời chung của nhau, là kiểu mà hễ thấy mặt là sẽ chiến nhau không ngừng cho đến hơi thở cuối cùng đó!!!